Lời Chúa : Mt 17, 22-
27
"Nhưng để khỏi làm gai mắt họ, anh ra biển
thả câu;
con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra:
anh sẽ thấy một đồng tiền bốn quan; anh lấy đồng tiền ấy,
nộp thuế cho họ, phần của Thầy và phần của anh."
(Mt 17,27)
con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra:
anh sẽ thấy một đồng tiền bốn quan; anh lấy đồng tiền ấy,
nộp thuế cho họ, phần của Thầy và phần của anh."
(Mt 17,27)
Bài Tin Mừng hôm nay đề cập đến cuộc thương khó của Chúa Giêsu và vấn đề thuế
thân.
Đây là lần thứ hai Chúa Giêsu loan báo cuộc tử nạn sắp đến của
Ngài với các môn đệ, nhưng với chi tiết rõ ràng hơn lần trước: Con người sẽ bị
nộp vào tay người đời…. và Matthêô thêm: "Các môn đệ buồn lắm." (Mt
14,23)
Chúng ta có cảm tưởng Chúa Giêsu đang tập cho các môn đệ làm quen phần nào với cuộc
Thương khó sắp đến của Ngài, để tránh cho các ông cú "sốc" quá lớn, có thể đưa đến thất vọng chăng. Đồng thời, việc Chúa
loan báo trước như vậy là để cho các môn đệ biết, cuộc thương khó của Ngài nằm
trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa.
Tin Mừng ghi: "Các môn đệ buồn lắm!" (Mt 14,23).
Buồn cũng như vui, là
thành phần của cuộc sống. Và thường buồn rồi mới vui. Cũng như mưa xong, trời
lại nắng. Cuộc sống thường thêu dệt bằng những buồn vui, vui buồn là sợi ngang
chỉ dọc dệt nên tấm thảm cuộc đời.
Chính Chúa Giêsu cũng sẽ phải trải qua nỗi buồn chưa từng
có trên đời: buồn đến nỗi mồ hôi máu chảy ra tại núi Cây Dầu. Buồn vui là qui
luật của cuộc đời. Điều quan trọng là người Kitô hữu biết thánh hóa những niềm
vui nỗi buồn đó.
Vấn đề nộp thuế cho Đền thờ.
Theo Luật thì mọi người đàn ông Do Thái, kể cả những người sống
ngoài lãnh thổ Palestine, đều phải nộp cho Đền thờ hàng năm một món tiền thuế
là hai đồng "drachme", tương đương với giá trị hai ngày công. Số tiền
này dùng để trang trải các chi phí của Đền thờ. Người ta bắt đầu thu thuế vào
quãng 15 ngày trước Lễ Vượt Qua.
Vấn đề được nêu ra là Chúa Giêsu có phải nộp thứ thuế này hay
không?
Trước hết, Chúa Giêsu đưa ra một định hướng nền tảng cho vấn đề, sau đó Ngài mời
độc giả tìm đến một giải pháp thực tế.
Định hướng nền tảng được trình bày bằng một dụ ngôn: Các bậc vua
chúa thường không thu thuế con cái họ mà chỉ thu thế các thần dân khác:
"Vậy, con cái thì được miễn" (Mt 17,26): Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa
trên nguyên tắc thì Ngài được miễn.
Nhưng thực
tế thì có khác:"Nhưng
để khỏi làm gai mắt họ, anh hãy lấy đồng tiền ấy nộp thuế cho họ, phần của Thầy
và phần của anh".(Mt 17,26)
Chúa làm thế để làm gì? Thưa để tránh gương xấu.
Cầu
nguyên: Lạy Chúa, con xin tạ
ơn Chúa,
Vì Chúa đã ban cho con,một
con đường để con đi về phía trước,Lòng vững tin Chân Hạnh Phúc ở cuối trời một cuộc đời để con nếm buồn vui,
Và sẽ hiểu: buồn vui cũng chỉ là tương đối.
Một người bạn để con chìa tay với, Mà không mong chỉ giữ mãi cho riêng mình
Một tình yêu để tim con rạo rực, nhận rất nhiều, rồi thao thức đem cho
Một ước mơ để con chờ con đợi,khi đêm qua, rồi Ngày Mới bắt đầu... Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét