Ga 3,7b-15
"Như
ông Môisen đã giương cao con rắn trong sa mạc,
Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy,
để ai tin vào Người thì được sống muôn đời." (Ga 3,14-15)
Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy,
để ai tin vào Người thì được sống muôn đời." (Ga 3,14-15)
1. Hôm
qua, chúng ta thấy Chúa Giêsu đòi hỏi phải tái sinh. Hôm nay, Chúa giải thích
tái sinh hay sinh lại là sinh như thế nào.
Khi
Nicôđêmô hỏi: “Việc ấy xảy ra thế nào được?" (Ga 3,9).
Chúa
Giêsu trả lời là nhờ tác động của Thánh Linh “Gió muốn thổi đâu thì thổi…mọi kẻ
sinh bởi Thánh Linh cũng vậy” và nhờ tin vào Chúa Giêsu “không ai lên trời được
ngoài người đã từ trời xuống, tức là Con Người vốn ở trên trời" (Ga 3,13).
“Tái sinh
là cởi bỏ con người cũ, là trở thành như trẻ thơ, là hoàn toàn chấp nhận lệ thuộc
vào Thiên Chúa, là khước từ ý muốn tự cứu lấy mình bằng những cố gắng, những lý
lẽ và phương tiện riêng của mình”. (Mỗi ngày một tin vui)
Tái sinh
chẳng khác gì một qui luật đòi buộc con người phải thoát ra khỏi con người cũ của
mình. Không chịu thoát ra, nghĩa là không đi vào con đường tự hủy thì không thể
có việc tái sinh.
Có hai hạt
giống nằm cạnh nhau trong một mảnh đất màu mỡ.
Hạt giống
thứ nhất tâm sự: "Tôi muốn lớn lên. Tôi muốn cho rễ của tôi bén sâu dưới
lòng đất và cho mầm sống của tôi vượt qua cái lớp vỏ cứng cỏi của mặt đất...Tôi
muốn phô trương những cái nụ của tôi như những biểu hiện báo hiệu một mùa xuân
đang tới. Tôi muốn đón nhận sự ấm áp của mặt trời trên tôi và hứng lấy những lời
chúc lành của những giọt sương mai trên những cánh hoa của tôi".
Thế là hạt
giống đó bắt đầu triển nở.
Hạt giống
thứ hai nói: "Tôi rất lo sợ, nếu rễ của tôi đâm sâu, tôi không biết sẽ gặp
phải điều gì dưới lòng đất tối tăm kia. Nếu có gắng trồi lên mặt đất cứng cỏi
kia, sợ rằng, mầm non của tôi sẽ bị gẫy dập...nếu nụ của tôi nở, có thể ốc sên
sẽ đến ăn, và nếu tôi nở hoa, có thể sẽ bị bàn tay của một em bé tinh nghịch
nào đó nhổ lên khỏi mặt đất. Thôi, tốt hơn hết là tôi chờ cho đến khi nào thật
an toàn, tôi mới bắt đầu triển nở.
Và hạt giống
đó tiếp tục chờ.
Một chú
gà mái đang vô tư bới đất tìm mồi, thấy hạt giống gần đấy, liền mổ một cách
ngon lành và nuốt ngay vào bụng. Thế là hết đời một hạt giống.
David L.
Weatherford đã nói rất hay: "Khi đối mặt với một thử thách nào đó, hãy tìm
cách vượt qua nó chứ đừng tìm lối thoát". (Jack Canfield and Mark Victor
Hansen, chicken)
2. Phải
nói là con đường làm cho mình trở nên một con người mới là một con đường rất
khó đi, nhưng chỉ khó với những ai thiếu niềm tin và thiếu ý chí, còn đối với
những người có đức tin mạnh và một chí khí can cường, thì nhất định sẽ thành
công.
Một hôm
bà chị của thánh Thoma Aquinô hỏi một người:
- Phải
làm gì để hưởng hạnh phúc đời đời?
Người ấy
trả lời:
- Phải muốn
được như thế.
Vâng!
Đúng như vậy, trước hết là chính mình phải muốn, muốn một cách mạnh mẽ.
Khi thánh
Phanxicô đệ Salê nghe tin thánh Phanxicô Xavie được phong thánh. Ngài nói:
- Đó là
Phanxicô thứ ba được phong thánh. Tôi sẽ phải là thánh Phanxicô thứ bốn.
Và người
đã giữ lời hứa và ngài đã trở thành thánh Phanxicô thứ 4 của Hội Thánh.
Phải muốn
và đồng thời cũng phải dám hy sinh. Chính Chúa Giêsu cũng đã cho biết con đường
theo Ngài là con đường hẹp!
Ông
Francois Piza người hùng đã chiến thắng đất Pérou trong một cuộc thám hiểm.
Trong khi đi thám hiểm, có lúc phái đoàn của ông đã bị đặt vào một hoàn cảnh vô
cùng khó khăn. Vì không chịu được những gian nan trước mắt, đám thủy thủ đã nổi
dậy đòi ông phải quay trở về, nhưng Piza trả lời:
- Phía bắc
con đường chúng ta đang đi là một cuộc sống dễ dàng và không nguy hiểm. Đi theo
hướng đó chúng ta sẽ thất bại và khổ sở. Trái lại, nếu hướng về phía nam, chúng
ta sẽ phải cắn răng chịu đựng những khó khăn, đương đầu với những thách đố, cam
chịu những thiếu thốn, nhưng thành công, hạnh phúc, giàu sang, vinh hiển sẽ tiếp
đón chúng ta. Vậy, các anh hãy tự chọn con đường đi.
Gần hết
đám thủy thủ đã chọn con đường phía bắc quay trở về. Chỉ có 12 người biết theo
con đường Piza đã vạch. Và 13 người can đảm ấy, sau những ngày gian nan khốn
khó, cay đắng trăm bề, tất nhiên là phải chịu nhiều thiếu thốn, nhưng họ vẫn
không chịu lùi bước trước khó khăn, và cuối cùng họ đã thành công.
Trước khi
phát minh ra bóng đèn tròn, Thomas Edison đã phải tiến hành hơn 2.000 cuộc thử
nghiệm. Một phóng viên trẻ hỏi về cảm giác của ông sau khi thất bại quá nhiều lần
như vậy. Ông nói: "Tôi chưa bao giờ thấy mình thất bại, dù chỉ một lần.
Tôi phát minh ra bóng đèn tròn. Quá trình phát minh này có đến 2.000 bước!"
Con đường
vinh quang trần thế mà đã phải trả giá như vậy, thử hỏi con đường vinh quang Nước
Trời còn phải được trả giá cao hơn như thế nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét