Lời Chúa : Ga 6,22-29
"Hãy
ra công làm việc
không phải vì lương thực mau hư nát,
nhưng để có lương thực thường tồn
đem lại phúc trường sinh.”
(Ga 6,27)
không phải vì lương thực mau hư nát,
nhưng để có lương thực thường tồn
đem lại phúc trường sinh.”
(Ga 6,27)
Chúng ta
bắt đầu bài suy niệm về Bí tích Thánh Thể: Vì đã được ăn bánh no nê nên
dân chúng đi tìm Chúa Giêsu. Sáng hôm sau, họ gặp Ngài ở bên kia biển hồ. Ngài
nói với họ: “Các ngươi tìm Tôi không phải vì các ngươi thấy các dấu lạ, nhưng
vì các ngươi đã được ăn no nê” (Ga 6,26).
Rồi
Ngài nói cho họ biết về một thứ lương thực khác quan trọng hơn: “Các ngươi hãy
ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến
cuộc sống đời đời” (Ga 6,26-27).
Qua những
lời đó, Chúa Giêsu nhắc nhở cho dân chúng ngày xưa và cũng như ngày nay: Cuộc sống
con người ngoài lương thực vật chất, còn một thứ lương thực khác, đó là thứ
lương thực làm cho người ăn có được sự sống tồn tại đến muôn đời.
Một điền
chủ muốn thưởng công xứng đáng cho nông dân đã chăm chỉ cầy sâu cuốc bẫm, chăm
sóc ruộng đất cho chủ trong suốt một thời gian dài. Vào một buổi sáng nọ, ông
chủ cho gọi người nông dân đến và nói:
- Nhờ anh
mà tôi được giàu có thêm. Hôm nay, tôi quyết định cho anh một phần thưởng. Anh
biết rõ ruộng đất của tôi rộng thẳng cánh cò bay. Vậy vào lúc mặt trời mọc sáng
ngày mai, tôi cho anh chạy trên đất của tôi nhanh chậm tùy ý. Anh phải tính thế
nào để đúng lúc mặt trời lặn, anh phải trở về điểm khởi hành. Vòng tròn thửa đất
có vết chân của anh đã chạy sẽ là ranh giới tài sản mà tôi cho anh.
Anh nông
dân hết sức mừng rỡ. Vì khỏe mạnh nên anh chạy nhanh như gió. Càng về chiều,
anh càng chạy nhanh hơn. Nhìn lại thửa đất mênh mông mà anh đã chạy vòng qua,
anh càng hăng hái và ráng chạy, chạy nhanh, thật nhanh. Lúc mặt trời vừa lặn
thì cũng là lúc anh vừa trở về lại điểm khởi hành. Thế nhưng, vừa về đến nơi
thì anh cảm thấy choáng váng trong người. Mặt tái mét, mắt hoa lên, rồi anh ngã
xuống đất và rồi tim anh ngừng đập. Anh đã tắt thở trước mặt mọi người! Thế là
hết! Lúc đó, anh chỉ còn cần có 3 tấc đất người ta gửi tấm thân anh vào đó.
Lời
của Chúa Giêsu: “Hãy ra công làm việc không phải vì của ăn mau hư nát, nhưng để
có lương thực trường tồn đem lại phúc trường sinh”. (Ga 6,27)
Một nhà
truyền giáo kia kể lại câu chuyện sau đây:
Một hôm,
có một người bản xứ vội vã chạy đến tìm gặp tôi. Anh la lớn: "Thưa Cha!
cách đây 25 cây số có một người đang hấp hối. Cha hãy đến mau!"
Vài phút
sau, tôi ra khỏi thành phố, hướng về phía Nam. Trong nhiều giờ, chúng tôi cuốc
bộ dưới ánh nắng chói chang và qua những con đường đầy bụi bặm. Những lời nói của
người dẫn đường làm cho tôi có cảm giác như có một cái gì đó bất thường sắp xảy
ra. Anh ta nói với tôi về một người bệnh, một người bệnh trong một ngôi chùa.
Cuối cùng, thì tôi cũng đã hiểu ra: Đó là một người Kitô hữu già làm nghề gác
chùa từ rất lâu! Ông ta giữ nhiệm vụ canh chùa, rung chuông đánh trống mỗi khi
có các buổi lễ. Bây giờ, ông ta sắp chết vì thế ông nhờ người đi tìm Linh mục.
Buổi chiều,
chúng tôi đến nơi, trong một góc chùa, trên một chiếc chiếu, tôi nhận thấy một
cụ già rất gầy và hầu như đang hấp hối. Ông nhìn tôi cười và nói một cách khó
nhọc:
- Thưa
Cha, cha đã đến. Cha đã không quản ngại đường sá xa xôi. Con cám ơn Cha.
-
Nhưng... tại sao cụ lại ở đây! Tôi được biết là cụ đã ở đây giữ chùa, phục vụ
các ngẫu thần và bỏ rơi Thiên Chúa duy nhất chân thật mà cụ đã tuyên xưng khi
chịu phép rửa!
- Thưa
Cha - Ông cụ rên rỉ - xin Cha hãy cúi xuống một tí để nghe con nói và hiểu giùm
con. Đúng là con giữ chùa, con rung chuông, đánh trống. Nhưng chỉ vì cái này
(ông phác một cử chỉ ăn uống), nhưng bên trong con nói: "Chúa ơi, xin đừng
giận con, Chúa biết rằng, chỉ vì cái ăn, nhưng cái này (ông đưa tay chỉ ngực)
luôn thuộc về Chúa!"
Sau lời
thú nhận này, đôi mắt ông rực sáng. Tôi quỳ xuống gần bên chỗ nằm đáng thương của
ông, nghe ông xưng tội và ban của ăn đàng cho ông. Ông ta tỏ vẻ sung sướng biết
là ngần nào. Tôi thấy là ông chẳng còn sống được bao lâu nữa - Những cơn đau
kinh khủng đang dày xé thân xác gầy mòn của ông -Tôi tìm cách an ủi, nhưng con
người đang hấp hối này nói với tôi bằng một giọng vui vẻ:
- Điều đó
không có gì quan trọng cả, thưa Cha, con muốn chịu đựng tất cả, vì chẳng bao
lâu nữa, con sẽ được vào Nước Trời, ở đó mọi sự đều rất tốt đẹp!
Vài ngày
sau, tôi nhận được tin cụ già đã qua đời một cách bình an trong ngôi chùa của cụ...
Vâng!
“Hãy ra công làm việc không phải vì của ăn mau hư nát, nhưng để có lương thực
trường tồn đem lại phúc trường sinh” (Ga 6,27).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét