Lời Chúa : Ga 6,60-69
“Thưa
Thầy, bỏ Thầy thì
chúng con biết đến với ai?”
(Ga 6,68)
chúng con biết đến với ai?”
(Ga 6,68)
Nhiều người
bỏ đi vì cho là những Lời Chúa nói chói tai, trong số đó có cả các môn đệ: “Từ
hôm đó, có nhiều người môn đệ rút lui không theo Ngài nữa”. (Ga 6,66)
Rõ ràng
là hành trình đi theo Chúa không luôn êm ả. Một ngày nào đó, có thể Lời Chúa
cũng làm chúng ta chói tai và chúng ta muốn rút lui.
Đức hồng
y Carlo Martini, nguyên là tổng giám mục Milano bên Italia, đã ghi lại trong
quyển chú giải Tin Mừng thánh Gioan, câu chuyện sau đây: Vào thế kỷ thứ ba,
trong Giáo Hội có vấn đề các tu sĩ ào ạt rời bỏ đời sống tu trì... Để giải
thích cho hiện tượng này, một thầy dòng nọ đã mượn câu chuyện chó đi săn thỏ để
giải thích.
Một chú
chó trong đàn bất chợt phát hiện ra một con thỏ. Thế là chú nhanh nhẩu rời đàn,
vừa chạy theo con thỏ vừa sủa inh ỏi. Chẳng mấy chốc, mấy chú chó khác cũng rời
hàng ngũ để chạy theo. Và cứ thế cả đàn chó đã chạy ùa theo.
Tất cả mọi
con chó đều chạy, nhưng kỳ thực chỉ có một con chó đã phát hiện nhìn thấy con
thỏ, còn những con khác thì không. Sau một hồi săn đuổi, chú chó nào cũng mệt lả,
cho nên từ từ bỏ cuộc, bởi vì chúng không nhìn thấy con thỏ đâu. Duy chỉ có chú
chó đầu tiên đã phát hiện ra con thỏ thì vẫn tiếp tục đeo đuổi cuộc săn bắt.
Rồi vị tu sĩ trên đã đưa ra kết luận như sau:
Đã có rất
nhiều tu sỹ đi theo Chúa, nhưng chỉ có một ít thực sự nhìn thấy Chúa và họ biết
họ đang theo đuổi điều gì. Số khác đã chạy theo, hoặc vì bị lôi cuốn bởi đám
đông, hoặc vì họ nghĩ rằng, họ đang làm một điều tốt, nhưng rồi thời gian đã
làm họ thay đổi và bởi vì họ chưa bao giờ thấy rõ Chúa là lý tưởng, nên khi gặp
khó khăn, thử thách là họ bắt đầu chán nản và bỏ cuộc.
Cuộc sống
của người Kitô hữu cũng có thể được ví như một cuộc đi săn. Có những lúc chúng
ta rất sốt sắng, hăm hở trên con đường theo Chúa, chúng ta sẵn sàng nói lời cam
kết với Chúa. Thế nhưng, nếu không cẩn trọng thì vào một lúc nào đó, khi không
còn thấy gì hấp dẫn trước mắt trên con đường theo Chúa nữa, thì biết đâu chúng
ta cũng lại giống như một số các môn đệ của Chúa trong bài Tin Mừng hôm nay.
Sau
đó, Chúa Giêsu hỏi nhóm 12, Phêrô thay mặt nhóm tuyên xưng: "Lạy Thầy, bỏ
Thầy, chúng con biết theo ai. Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời"
(Ga 6,68).
Phải nói
đây là những lời tâm huyết luôn biết đặt Chúa lên trên tất cả. Giữa lúc tâm hồn
đang bị dao động trước sự tháo lui của một số anh em mà Phêrô còn nói lên được
những lời thật mặn nồng như thế, chắc Chúa phải cảm động lắm.
Vâng phải
thấy Chúa là tất cả, thì Phêrô mới có thể tuyên bố như vậy.
Odette, một
cô gái xinh đẹp sinh ra trong một gia đình quí tộc nước Bỉ. Năm 17 tuổi cô quyết
định đi tu, nhưng chỉ vài ngày sau khi lãnh áo dòng, cha mẹ đến bắt cô trở về. Từ
lâu, ông bà đã có ý gả cô cho lãnh chúa Simon thuộc lâu đài gần đó.
Vốn biết
cô con gái cưng không muốn lập gia đình, nên cha mẹ cô đã âm thầm chuẩn bị hôn
lễ, các thiệp mời đều được kín đáo gởi đi và sự chuẩn bị đều giữ bí mật cho đến
giờ chót.
Một buổi
sáng đẹp trời cô thức giấc vì sự ồn ào lạ thường của lâu đài. Vén màn nhìn qua
cửa sổ, cô ngạc nhiên thấy xe hoa lộng lẫy đang tiến vào khuôn viên trước lâu
đài. Hỏi đầy tớ gái, cô mới biết người ta đang chuẩn bị lễ cưới cho cô. Kế đó,
các người hầu vào phòng trang điểm và mặc áo cưới cho cô. Xong, họ đưa cô xuống
nhà nguyện tư của lâu đài. Giám mục của vùng và linh mục tuyên uý lâu đài
đã nghiêm chỉnh chờ sẵn.
Nghi lễ đến
phần giao ước, vị chủ tế hỏi Odette có ưng nhận Simon làm chồng theo luật
Giáo hội không? Cô dõng dạc tuyên bố:
- Con
không nhận lãnh chúa Simon cũng như bất cứ người nào làm chồng bởi vì tình yêu
và đức tin của con đã hiến dâng cho Chúa Kitô từ lâu rồi. Vì thế, không một
tình yêu nào cho dù sự hăm dọa, có thể tách con khỏi tình yêu Chúa Kitô là bạn
trăm năm duy nhất của đời con.
Sáng hôm
sau, không thấy con gái xuống vườn đi dạo như thường lệ, cha cô gõ cửa vào
phòng. Và kìa, Odette đang gục đầu trên vũng máu. Ông đau đớn nhìn con và hiểu
ngay ý định của Odette. Vì muốn hủy hoại sắc đẹp của mình nên cô đã dùng gươm cắt
chiếc mũi xinh đẹp. Khi hồi tỉnh lại, được hỏi lý do tại sao cô làm như vậy? Cô
thản nhiên đáp: “như thế sẽ không còn ai cấm con đi tu nữa.”
Thật
vậy, khi vết thương đã lành, cô được phép nhập tu viện. Ba năm sau đó được bầu
làm tu viện trưởng lúc mới 23 tuổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét