Lời Chúa : Mt 8,18-22
Đức Giêsu trả lời:
"Con chồn có hang, chim trời có tổ,
nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu."
(Mt 8,20)
"Con chồn có hang, chim trời có tổ,
nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu."
(Mt 8,20)
Qua những câu trả lời của Chúa Giêsu, ta hiểu được Ngài là ai và cái giá phải trả để đi theo làm môn đệ Ngài là gì:
Với câu trả lời thứ nhất (Mt 8,20), ta thấy:
Đức Giêsu là Đấng Messia
(mà Đanien xưa gọi là "Con Người" (Đn 7,13)J
Nhưng là một Đấng Messia
nghèo nàn, không có chỗ tựa đầu ("Con Người" trong Đanien thì rất
vinh quang).
Qua câu trả lời thứ hai (Mt 8,22): chúng ta thấy Đức Giêsu cho
biết Ngài là Đấng Messia không phải chủ yếu để lo chuyện thế tục (chuyện kẻ
chết, hiểu theo nghĩa mortel), mà lo chuyện cao lớn hơn đó là việc Nước trời.
Tại sao Đức Giêsu trả lời như vậy? Có lẽ vì những người
xin đi theo Ngài nghĩ Ngài là một Đấng Messia giàu sang. Ngài nói rõ và nói thẳng để họ dễ quyết định xem có muốn đi theo
Ngài nữa không.
"Chúa Giêsu thấy đám đông dân chúng vây quanh Ngài thì Ngài
ra lệnh sang bờ bên kia": Ngài muốn cho các môn đệ của Ngài xa lánh dân chúng. Có lẽ
vì Ngài thấy họ theo Ngài vì lý do vụ lợi vật chất. Ngài phải tạm xa họ để làm
giảm bớt lòng vụ lợi đó và để họ có dịp xét lại động cơ khi họ đi theo Ngài.
Đôi khi hình như Chúa cũng muốn xa lánh chúng ta như thế. Khi đó
chúng ta phải dừng lại để suy nghĩ lại về mình và về Chúa: tôi như thế nào mà
Chúa lại tạm xa tôi, Chúa muốn nói gì với tôi khi xa lánh tôi như thế?
Với bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta phải xác định xem chúng ta
theo Chúa nhằm mục đích gì. Nếu chúng ta theo Chúa chỉ để được sung sướng, vinh
dự thì chẳng sớm thì muộn chúng ta sẽ thất vọng và bỏ Ngài.
Một cái hang đối với một con chồn, một cái tổ đối với một con
chim, và một chỗ gối đầu đối với một con người. Đó là nhu cầu an ninh tối thiểu.
Nhưng Chúa Giêsu đòi hỏi người môn đệ đi theo Ngài nếu cần cũng phải từ bỏ cả
những cái an ninh tối thiểu ấy.
Có tiện nghi thoải mái thì tốt. Nhưng khi cần, hay vì yêu cầu
mục vụ, ta cũng phải sẵn sàng hy sinh. Và để có thể sẵn sàng hy sinh từ bỏ thì
phải tập để không lệ thuộc vào chúng.
Việc của "kẻ chết" là những việc vật chất, thế
gian. Người môn đệ có một việc khác phải quan tâm hơn, đó là việc "kẻ
sống"…là những việc mang lại sự sống thật, sự sống đời đời. Chúng ta thử
liệt kê ra xem những việc chúng ta đang lo lắng hôm nay và so sánh xem loại
việc nào chúng ta quan tâm nhiều.
Một vị thánh kia có lần được Chúa ban cho một giấc mơ tuyệt đẹp:Hôm
ấy tôi nằm mơ thấy một con đường, bắt đầu từ mặt đất hướng thẳng lên trời cao,
rồi mất hút dần trong những đám mây, tuy nhiên đó không phải là con đường dễ
đi. Trái lại, trên con đường dốc gồ ghề lại còn rải rác bao nhiêu chướng ngại
vật khác nữa. Mới nhìn, những cánh hoa hồng trải trên đuờng như tấm thảm hoa
đẹp, nhưng nhìn kỹ thì thấy ẩn giấu những cái gai nhọn sắc bén. Mọi người đều
bước đi chân không, và chân mỗi người dính đầy máu. Những người nhát đảm không
chịu đựng được gian khổ đều rút lui, nhưng nhiều người quyết tâm nhất trí đi
cho tới cùng, dù phải bước đi thật chậm chạp và đau đớn.
Nhìn kỹ hơn trong đoàn người đang tiến bước trong con đường đó,
tôi nhận ra người đang dẫn đầu là Chúa Giêsu. Ngài đi chân không. Những bước
chân của Ngài đầy vẻ quyết đáp, không do dự và cũng không một cái gai nào gây
vết thương nơi chân Ngài. Chúa Giêsu tiến bước mỗi lúc một lên cao và tới ngồi
ở ngai vinh hiển của Ngài. Ngài đưa mắt nhân từ nhìn xuống những người đang cố
gắng bước đi trên con đường khó khăn Ngài đã đi qua, và khích lệ họ can đảm
tiến lên.
Tiếp sau Chúa Giêsu, tôi thấy rõ ràng Đức Maria, thân mẫu của
Chúa. Mẹ cũng tiến bước trên con đường ấy. Bước chân của Mẹ xem ra còn thanh
thoát và nhanh nhẹn hơn bước chân Chúa Giêsu. Tại sao vậy? Thưa là bởi vì Mẹ
đặt chân của mình lên chính những vết chân của Chúa Giêsu, bước đi trước. Kế
đến, Mẹ cũng tiến lên bên ngai vinh hiển của Chúa Giêsu con dấu yêu của Mẹ, và
Mẹ cũng giơ tay làm hiệu cho những người khác đang tiến bước, để họ bước đi
trên bước chân của Chúa Giêsu đã để lại, như Mẹ đã bước đi. Những người khôn
ngoan biết vâng theo lời chỉ dẫn và khích lệ của Mẹ thì tiến bước thật nhanh,
còn những người dại dột không biết vâng theo lời chỉ dẫn ấy thì bước đi một
cách chậm chạp và vô cùng khó nhọc. Miệng họ luôn lẩm bẩm than trách nhất là
khi đạp phải những gai nhọn. Nhiều người dừng lại dọc đường, và cũng không
thiếu những người thất vọng bỏ cuộc quay gót trở lại trong buồn tủi.
Cầu nguyện : Lạy Chúa, xin giúp con luôn vững bước đi trên con
đường Chúa đã đi.
Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét