Lời Chúa : Lc 6,6-11
"Tôi xin hỏi các ông: ngày
Sabat,
được phép làm điều lành hay điều dữ,
cứu mạng người hay huỷ diệt?"
(Lc 6,9)
được phép làm điều lành hay điều dữ,
cứu mạng người hay huỷ diệt?"
(Lc 6,9)
Chúa Giêsu, các luật sĩ và
Pharisêu lại tranh luận với nhau về luật nghỉ không làm việc trong ngày Sabat.
Theo những người luật sĩ và Pharisêu
thì nghỉ là nghỉ, "không làm gì cả". Ngày Sabat là ngày
nghỉ. Tuy họ có chấp thuận một số việc được làm trong ngày Sabat nhưng phải tuỳ
từng trường hợp rất cụ thể mới được làm. Thí dụ như cứu người nguy tử trong
ngày đó (Mishna Yoma VIII,6).
Còn Chúa Giêsu, thì thái độ của
Ngài có khác. Luật nào cũng vậy, trong mọi trường hợp phải lệ thuộc vào tình
yêu thương. Không có tình yêu thương thì lề luật chỉ còn là cái xác không hồn.
Không vì yêu thương thì luật trở thành vô đạo đức. Luật ngày Sabat cũng thế….
vì ngày Sabat theo ý nghĩa từ ban đầu là ngày giải phóng con người.
Kẻ được Chúa Giêsu cứu chữa hôm nay
là một người có một cánh tay bị khô bại. Cánh tay đó lại là cánh tay bên phải
nên khả năng làm việc của anh dường như không còn. Không còn khả năng làm việc
cũng có nghĩa là mất luôn phương tiện để sinh sống. Đứng trước hoàn cảnh đó,
tuy anh ta không xin, nhưng Chúa Giêsu vẫn thương và chữa anh.
Các luật sĩ và những người Pharisêu
đã rình xem Chúa ngay từ khi Chúa bước vào hội đường, cho nên khi thấy Chúa
Giêsu làm như vậy thì họ chộp ngay lấy cơ hội tố cáo Người.
Chúng ta thừa biết lòng của các luật
sĩ và những người Pharisêu đã trở nên chai cứng như thế nào. Họ chẳng màng gì đến
những chuyện sống sao cho đẹp lòng Chúa mà chỉ nghĩ đến việc giữ một số những
quy định, rồi tưởng rằng, làm như thế là đã sống đạo rồi.
Người ta kể rằng: Một hôm, Chúa Giêsu
hiện ra với một đan sĩ có bổn phận phải coi nhà khách và thỉnh thoảng bố thí
cho người đến xin giúp đỡ. Trớ trêu thay, đúng vào lúc Chúa Giêsu hiện ra thì
chuông nhà khách reo lên báo hiệu có người nghèo đến gõ cửa xin giúp đỡ. Thoạt
đầu, người đan sĩ có vẻ do dự không biết phải ở lại bên Chúa Giêsu đang hiện ra
với mình, hay phải đến phòng khách làm bổn phận mang thức ăn cho người đói ăn
xin. Nhưng rồi vị đan sĩ quyết định đến nhà khách để chu toàn bổn phận, xong việc
rồi đan sĩ trở lại thì thấy Chúa Giêsu vẫn còn chờ nơi đó. Chúa Giêsu tươi cười
bảo vị đan sĩ:
- Nếu con đã không ra đi chu toàn bổn
phận giúp cho người nghèo kia thì Ta đây đã không ở lại để chờ con.
Qua việc chữa bệnh cho người bị bại
tay trong ngày Sabat hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta thấy tâm hồn Chúa tràn đầy
yêu thương đối với con người. Kể từ giây phút Chúa long trọng công bố rao giảng
Tin Mừng cho người nghèo khó, giải thoát người tù tội, cho người mù được thấy,
cho người áp bức được tự do, tại hội đường Nagiareth, Chúa đã luôn luôn trung
thành với sứ mạng này để phục vụ và nâng cao con người lên.
Mẹ Têrêsa đã từng nói: "Theo tôi
biết, chẳng có khổ đau nào thấm thía hơn nỗi khổ đau của người thấy mình cô
đơn, thừa thãi, không được ai yêu thương. Nỗi khổ đau cùng cực là nỗi cô độc,
không biết tới cả mối tương quan thân tình đích thực giữa người với người,
không biết thế nào là được yêu, không người thân, không bạn hữu".
Cầu nguyện : Lạy Chúa, xin ban cho
chúng con ánh sáng đức tin để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày, nơi khuôn mặt
khốn khổ của tất cả những người bị thử thách:
những kẻ đói không chỉ vì thiếu của ăn,
nhưng vì thiếu Lời Chúa;
những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước,
nhưng còn vì thiếu sự bình an, sự thật,
công bằng và tình thương;
những kẻ vô gia cư,
không chỉ tìm kiếm một mái nhà,
nhưng còn tìm trái tim hiểu biết, yêu
thương; những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,
không chỉ trong thân xác,
nhưng cả trong tinh thần,
bằng cách thực thi lời hy vọng này:
"Điều các con làm cho
người bé mọn nhất trong anh em
là các con làm cho chính Ta".
(Mt 25,40)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét