Lời Chúa : Lc 21,1-4
Trong Tin
Mừng Luca, chúng ta thấy Chúa Giêsu luôn luôn khuyên người ta phải biết cho
đi, để đổi lại gia tài trên trời.
Thánh
Phanxicô còn cho chúng ta thấy một ý nghĩa cao cả hơn của việc biết cho
đi khi Ngài viết: "Chính lúc hiến thân là khi lãnh nhận, chính lúc
quên mình là lúc gặp lại bản thân."
Ở bên
Palestine có hai biển hồ. Biển hồ thứ nhất gọi là biển Chết. Đúng
như tên gọi, không có sự sống nào có thể sống ở bên trong cũng như xung quanh
biển hồ này. Chẳng ai muốn sống gần đó. Còn biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là
biển hồ thu hút nhiều du khách nhất. Nước ở biển hồ này lúc nào cũng trong xanh
mát rượi, con người có thể uống được và cá cũng sống được. Nhà cửa được xây cất
rất nhiều. Vườn cây xung quanh rất tốt tươi nhờ nguồn nước này...
Nhưng điều
kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều nhận được nguồn nước từ những khe suối ở trong
núi chảy ra, rồi qua sông Giodan chảy vào biển Chết. Biển Chết đón nhận và giữ
lại riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển Chết trở nên mặn chát,
nồng độ muối rất cao không sinh vật nào có thể chịu được. Biển hồ Galilê cũng
đón nhận những nguồn nước như thế rồi từ đó tràn qua các hồ nhỏ và sông lạch,
nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông
thú và con người.
Thật bất
hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ riêng cho mình. "Sự sống", trong
họ rồi cũng sẽ chết dần, chết mòn không làm nảy sinh được cái gì tốt giống như
nước trong lòng biển Chết.
Thông thường
mà nói thì khi có dư người ta mới cho: cho người nghèo và cho Giáo Hội cũng vậy.
Sự cho đi như thế theo Chúa Giêsu chưa phải là sự cho đi tốt đẹp. Sự cho đi tốt
đẹp theo Chúa là sự cho đi chính cái mình đang cần thiết. Sự cho đi như thế mới
quý vì là sự cho đi chính bản thân mình.
Năm 1830,
khi thánh Gioan Vianey sửa lại nhà thờ xứ Ars, có một bà già đem đến cho Ngài một
đồng bạc, để dâng cúng vào việc tu bổ thánh đường. Thấy bà già quá nghèo nàn và
vất vả, thánh Gioan không dám nhận. Ngài sợ bà phải hy sinh nhiều quá nên mới
nói với bà:
- Cha cám
ơn lòng tốt của bà, và chắc Chúa cũng đã nhìn thấy lòng rộng rãi và sốt sắng của
bà rồi. Bà quá vất vả và thiếu thốn, nên xin bà hãy giữ lấy đồng bạc này để
tiêu xài cho những thứ cần thiết.
Lúc ấy bà
già đã thưa lại cách khiêm tốn rằng:
- Thưa
cha, nếu Chúa cho con có của, con sẽ dâng cúng cho Chúa nhiều hơn, nhưng vì con
nghèo, nên con chỉ có thế này để dâng cúng cho Chúa. Nhưng đây là tất cả tấm
lòng yêu mến của con. Vậy xin cha hãy nhận lấy đồng bạc của con. Với đồng bạc
này, nếu cha không mua được cái gì quí giá, thì xin cha hãy mua một viên gạch
lát trong nhà thờ, để mỗi khi Chúa Giêsu ngự trong nhà tạm nhìn ra trông thấy
viên gạch ấy, Chúa sẽ nhớ tới con.
Bà già
trên đây chẳng khác gì bà goá ở trong bài Tin Mừng hôm nay. Bà đã biết sử dụng
tiền của vào việc đạo đức, vào việc tu sửa nhà thờ của Chúa, mặc dầu tiền bạc của
bà ít ỏi, chỉ có một đồng bạc. Đồng bạc này lại là cả gia nghiệp của bà. Vậy mà
bà đã bỏ ra để giúp đỡ nhà thờ. Và như chúng ta thấy Chúa đánh giá thật cao việc
dâng cúng của bà.
Việc
làm của bà goá là một định nghĩa và cũng là một tấm gương về lòng quảng đại: quảng
đại chính là cho đi mà không tính toán. Xét cho cùng, quảng đại chính
là trao ban chính bản thân mình. ("Mỗi ngày một tin vui")
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét