Lời Chúa : Mt 15,29-37
"Ai
nấy đều ăn và được no nê.
Những mẩu bánh còn thừa,
người ta thu lại được bảy thúng đầy."
(Mt 15,37)
Những mẩu bánh còn thừa,
người ta thu lại được bảy thúng đầy."
(Mt 15,37)
Nếu chúng
ta đặt câu chuyện này song song với Tin Mừng Lc 9,10-17 thì chúng ta sẽ được biết
thêm những chi tiết đặc biệt khác. Luca cho chúng ta biết, đứng trước cùng một
hoàn cảnh nhưng phản ứng của những người trong cuộc rất khác nhau:
Trước
hết là phản ứng của những môn đệ. Các môn đệ phản ứng rất tiêu
cực:“Xin Thầy cho đám đông về, để họ... kiếm thức ăn”. Đây là phản ứng theo
lý (các môn đệ thấy mình chẳng có trách nhiệm gì đối với đám đông
này), và họ chọn thái độ thoái thác, mặc kệ (họ đã tự ý đi theo Chúa Giêsu thì
họ cũng phải tự lo thức ăn).
Thông thường
thì chúng ta cũng như thế. Đây là thái độ của Cain sau khi Chúa hỏi anh về cái
chết của Abel, em của anh ta.
Thái độ
khép kín lòng từ tâm này rõ ràng chẳng làm cho con người được hạnh phúc mặc dù
cuộc sống của họ chẳng thiếu thốn một thứ gì.
Phản ứng
thứ hai là phản ứng của Chúa Giêsu. Đây là phản ứng rất tích cực“Chính
anh em hãy lo cho họ ăn”, sau đó Chúa Giêsu làm cho bánh ra nhiều.
Rõ ràng
đây là phản ứng phát xuất từ tình thương, từ sự quan tâm tới người khác, từ tấm
lòng quảng đại gánh lấy việc chẳng phải là trách nhiệm của mình.
“Đức
Giêsu hỏi: “Anh em có mấy chiếc bánh?” Các ông nói: “Thưa có 7 chiếc
bánh và một ít cá nhỏ” (Mt 15,34).
Trong bài
giảng số 178, thánh Augustinô có kể lại câu chuyện xảy ra lúc ngài sống tại
Milanô Bắc Italia như sau:
Ngày kia
có một người nghèo nhặt được một cái ví, trong đó có hai trăm đồng vừa vàng vừa
bạc. Nhớ lại Lời Chúa, người đó muốn trả lại cái ví cho người chủ. Nhưng không
biết tìm đâu ra người chủ. Người nghèo liền viết một tấm bảng kêu gọi người mất
ví tìm đến nhà mình, để nhận lại. Đọc được tấm bảng, người mất ví tìm đến nhà
người nghèo để xin nhận lại cái ví. Sau khi tra hỏi kỹ càng, người nghèo liền
trao cái ví cho người chủ. Người này cảm ơn rối rít và tặng cho người nghèo hai
mươi đồng, tức là mười phần trăm số tiền có trong ví, theo như qui định thời bấy
giờ. Nhưng người nghèo nhất quyết không nhận món quà. Người chủ liền trao cho
ông mười đồng, nhưng ông cũng từ chối. Cuối cùng, người chủ nài nỉ ông nhận cho
năm đồng, người nghèo cũng một mực không nhận. Khổ tâm vì không thể nói lên được
lòng biết ơn của mình, người chủ đành ném cái ví xuống đất rồi nói như sau: “Bởi
vì ông không chịu nhận một đồng nào, nên tôi tuyên bố là tôi cũng không hề mất
một đồng nào". Nghe thế, người nghèo đành phải nhận món quà của người
giàu. Nhưng tức khắc ông đem chia sẻ tất cả cho những người nghèo khổ hơn ông
và ông cảm thấy lòng mình thảnh thơi.
Byron
nói: “Phương thế tốt nhất để bảo toàn hạnh phúc là biết chia sẻ hạnh phúc.”
Vua
Baudouin thì cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho chúng con biết đau cái đau của người
khác, biết khắc khoải nỗi khắc khoải của người khác. Lạy Chúa, xin cho chúng
con biết chia sẻ với người khác mọi hạnh phúc chúng con đang có.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét