Lc 12,13-21
Vấn đề của
đoạn Tin Mừng này được gợi lên từ việc anh em tranh giành gia tài.
Tiền bạc chỉ là phương tiện để tìm cho ta những
thứ cần dùng cho đời sống của ta. Ngày xưa, con bò vàng được người Do Thái thờ
lạy giữa đám sa mạc, ngày nay người ta cũng chỉ biết kính trọng những người có
ô-tô bóng nhoáng, có những đồn điền phì nhiêu, những cửa hàng lộng lẫy, những bộ
quần áo đỏm dáng.
Ngày kia,
một nhà tỷ phú trên giường chết đã phải tuyên bố:
- Trong 40
năm trời, tôi đã làm việc như người nô lệ để chất đống của cải lên; sau đó tôi
lại phải coi giữ như một thám tử và tất cả những của cải đó đã cho tôi cái gì?
Thức ăn, nhà ở và quần áo, chỉ có thế chứ không còn gì hơn nữa.
Thánh
Bernard đã nói:
- Người ta
kiếm tiền một cách vất vả, giữ nó một cách lo lắng, rồi người ta mất nó một
cách đau đớn.
Tiền tài,
danh vọng, xa hoa không đem lại hạnh phúc cho ta được. Cũng như một đại dương
mênh mông không có giá trị bằng dòng suối nhỏ trước mắt người khát nước.
Vậy
ta phải xài tiền như thế nào?
Có hai
cách xài tiền đưa đến hai kết quả khác nhau:
Xài
một cách ích kỷ cho riêng mình; kết quả: không bảo đảm cho sự
sống đời đời.
Tại một Hội
Thánh Tin Lành kia, đến Chúa Nhật, vị mục sư quyết định mở một cuộc lạc quyên để
sửa lại mái nhà thờ, các rui mè đã mục nát, các viên ngói hay rớt xuống, sợ
nguy hiểm cho các tín hữu.
Sau khi
trình bày, ông chọn một người để "khai sổ". Để có người làm gương cho
những người khác, mục sư liền mời một tín đồ vốn là một thương gia giàu có đang
ngồi ẩn mình phía sau một cây cột. Ông này giàu nhưng nổi tiếng keo kiệt, ông đứng
lên hứa:
- Tôi xin
dâng 5 đô-la.
Vị mục sư
thật buồn quá, ông nhà giàu này mà "Mở hàng" như thế
thì chắc cuộc lạc quyên hôm nay sẽ chẳng được bao nhiêu. Thình lình, một viên
ngói trên mái rơi xuống trúng ngay đầu ông tín đồ giàu mà keo kiệt. Tưởng bị
Chúa phạt, ông vội la lớn:
- Không,
tôi xin hứa dâng 500 đô-la.
Người ta
nghe tiếng cầu nguyện tha thiết vang lên trong nhà thờ:
- Rớt nữa
đi Chúa, rớt nữa đi Chúa!
Dùng
tiền để "làm giàu trước mặt Chúa": kết quả là đời này được
bình an và đời sau có sự sống đời đời được bảo đảm.
Đời nhà
Châu có người họ Doãn, chỉ chăm làm giàu. Tôi tớ trong nhà vất vả, thức khuya,
dậy sớm, khó nhọc vô cùng.
Có một
tên đầy tớ già, sức yếu, nhưng lại phải làm nhiều, ban ngày làm không kịp thở,
ban đêm mệt đừ người, ngủ say không biết đầu đuôi. Nhưng đêm nào cũng nằm mộng
thấy mình làm vua một nước, đứng đầu cả muôn dân, ở lầu son gác tía ăn toàn của
ngon vật lạ, muốn gì được nấy, sung sướng không ai bằng! Sáng bừng mắt thì vẫn
hoàn là tên tớ già, làm không kịp thở... Có người thấy lão vất vả quá, lời an ủi:
Lão nói:
- Đời
người trăm năm có ngày có đêm. Ta ban ngày, chỉ là một tên tớ già, kể ra cũng
khổ thực! Nhưng ban đêm lại làm vua một nước, vui sướng không ai bằng! Vậy thì,
còn ân hận gì nữa?
Họ
Doãn trái lại ban ngày là một tay giàu có, nhưng lại lo lắng ruột tan, gan nát,
mệt cả tâm thần; đến đêm mệt ngủ, thì lại nằm mộng thấy mình đi làm tôi tớ người
ta, việc gì cũng phải làm, lại còn gặp chủ cay nghiệt, hành hạ đủ điều. Thức dậy,
lòng thổn thức, bèn đem chuyện kể với bạn.
Bạn bảo:
- Được
cái địa vị như anh, giàu có hơn người, ban ngày sung sướng vẻ vang biết bao,
đêm đến là nằm mơ đi làm đầy tớ người ta. Như vậy thì sướng khổ đắp đổi nhau. Nếu
lúc thức, lúc ngủ đều muốn được sướng cả, thì thế nào được!
Họ Doãn
nghe bạn nói tỉnh ngộ. Từ hôm đó không còn hà khắc tôi tớ trong nhà nữa. Và nhờ
vậy mà bớt lo, bớt nghĩ, lòng thấy nhẹ nhàng. Và bệnh mỗi ngày một bớt lần.
Trong mớ
giấy tờ còn lại của một viên sĩ quan chết ở thế chiến thứ nhất, người ta đã thu
nhặt được lời kinh này:
"Lạy
Chúa Giêsu, ngay từ bây giờ con xin chấp nhận cái chết từ bàn tay Chúa... Con ước
ao chết đi để hoàn toàn bị tước đoạt tự do và nhờ thế trở nên trọn vẹn là của
Ngài... Nhưng lạy Chúa Giêsu, con không muốn chết để chạy trốn đau khổ... Lạy
Chúa, xin làm cho con điều Ngài muốn, bây giờ và cho mãi đến muôn đời.
Amen"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét