Lời Chúa : Lc 1,5-25
Bà tự
nhủ: "Chúa đã làm cho tôi như thế đó,
khi Người thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời." (Lc 1,25)
khi Người thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời." (Lc 1,25)
Theo
cái nhìn đức tin, và trong chương trình cứu độ của Chúa, thì mỗi người sinh ra
đều có một ơn gọi, một sứ mệnh. - Không phải chỉ có các tổ phụ hay các đấng bậc
có chức có vị trong Giáo Hội mới là những người có sứ mệnh nhưng là tất cả mọi
người.
Tháng
7-1972 sau những tháng dài bị tra tấn trong trại lính, nơi ngài thi hành nghĩa
vụ linh mục, cha Vania đã ngã gục dưới làn mưa đạn. Trong lá thư cuối cùng,
ngài viết cho cha mẹ già có những dòng như sau:
“Cha mẹ
yêu dấu! Thiên Chúa đã chỉ cho con một con đường phải theo. Con không chắc có
thể còn sống để trở về với cha mẹ nữa không, bởi vì những cuộc tra tấn lúc này
dã man hơn trước rất nhiều. Thế nhưng, con cũng không sợ, vì có Chúa ở cùng
con. Xin cha mẹ cứ an tâm, đừng lo lắng, cũng đừng buồn sầu vì con. Rồi đây,
cha mẹ cũng không còn nhận được thư của con nữa. Lúc này con yếu và kiệt sức lắm
rồi. Con xin chào thăm cha mẹ trong tình yêu Chúa Kitô và trong sự bình an của
Thiên Chúa Cha. Người ta cấm cản con không được rao giảng về Chúa Kitô nữa, và
con phải trải qua nhiều khó khăn thử thách. Thế nhưng, con tuyên bố với họ là
con sẽ tiếp tục rao giảng Tin Mừng và tình yêu Chúa Kitô. Đây là một sứ mệnh
cao cả mà con hãnh diện được tiến bước theo mệnh lệnh của Chúa. Con không xấu hổ
rao giảng về Chúa. Các phép lạ Chúa Giêsu làm đều được minh chứng rằng, có
Thiên Chúa, do đó con vẫn tiếp tục gieo vãi hạt giống Tin Mừng, vì đó là điều
Thánh Thần Chúa phán bảo con. Mười tháng sau, khi nghe con rao giảng về Chúa
Kitô, một binh sĩ đã được ơn tin nhận Chúa và xin rửa tội. Điều đó giúp con rất
nhiều và giúp con thêm bền lòng vững chí.
Thân ái
chào cha mẹ yêu dấu, và có lẽ đây là lời chào cuối cùng, của con gửi đến cha mẹ
trên trần gian này”.
“Sứ
thần hiện ra với Giacaria và bảo: “Bà Êlisabeth vợ ông sẽ sinh cho ông một đứa
con trai và ông phải đặt tên cho con là Gioan”. Giacaria thưa rằng: “Dựa vào
đâu mà tôi biết được điều ấy? Vì tôi đã già mà nhà tôi cũng đã lớn tuổi” (Lc
1,13.18).
Giacaria muốn
xin một dấu lạ. Việc xin một dấu lạ thực ra không có gì đáng trách cả. Moisen
xưa kia đã từng xin Giavê một dấu lạ. (Xh 15,28). Tướng Gêđêon cũng thế, ông
cũng muốn xin một dấu lạ khi thiên thần báo cho ông hay là Chúa đã chọn ông làm
tướng cứu dân Israel. Ở đây, Giacaria cũng xin một dấu lạ nhưng ông đã bị phạt
vì ông không đủ lòng tin.
Giacaria
bị câm nín một thời gian nhưng sau đó hát lên bài ca nổi tiếng"Benedictus".
Đời sống đạo của mỗi người chúng ta cũng có thể có nét gì tương tự như vậy.
Chính vì thế mà chúng ta phải biết luôn kiên trì trên con đường theo Chúa.
Sau những
tháng năm làm đầy tớ cho một gia đình quí tộc, Sophie Beranska phải thất nghiệp.
Ngày kia,
gia đình Hersten, một gia đình Do Thái thuê nàng về chăm sóc cho mấy đứa trẻ
trong nhà họ. Ngay hôm đầu tiên khi biết được Sophie là người Công giáo, ông chủ
đặt điều kiện là nàng không được "giảng đạo" cho con cái ông. Sophie
nhận lời. Và chiều hôm ấy, lúc còn lại một mình trong phòng, nàng lấy một mảnh
giấy nhỏ, viết một dòng chữ xếp lại và bỏ vào chiếc huy chương cha nàng để lại,
rồi mang vào cổ. Lũ trẻ trong nhà nhiều lần đòi Sophie cho coi chiếc huy chương
ấy nhưng nàng nhất định không cho: bí mật của đời cô mà!
Dưới sự
chăm sóc chỉ bảo của Sophie, lũ trẻ trong gia đình của Hersten càng ngày càng
trở nên nhu mì ngoan ngoãn. Cuộc sống đang lặng lẽ trôi qua thì một hôm, tai họa
dồn dập xảy đến: Bé Naim đau nặng. Cả nhà cuống quít đưa đi bệnh viện. Sophie
tình nguyện túc trực ngày đêm ở đó. Rồi thêm hai đứa nữa cũng ngã bệnh. Gánh đã
nặng thì càng nặng thêm trên đôi vai Sophie. Tuy nhiên nàng vẫn tận tình phục vụ
cách vui vẻ cho đến khi 3 đứa nhỏ trở lại bình thường. Rồi một hôm, kết quả của
những ngày lao nhọc thức khuya dậy sớm, Sophie ngã bệnh và từ trần.
Hai năm
trôi qua. Hôm nay là ngày giỗ của Sophie Beranska. Người ta thấy cả gia đình
Hersten dậy sớm và cùng nhau đến một nhà thờ Công giáo dự thánh lễ. Phải chăng
là phép lạ?
Không!
Sau khi Sophie đã mất được ít lâu, tình cờ khi mở chiếc huy chương của nàng mà
tụi trẻ đã vất lăn lóc từ lâu trong một hộc tủ, ông Hersten rút ra được một mảnh
giấy trên có ghi dòng chữ: "Khi người ta cấm tôi nói về đạo của tôi, tôi
quyết sống đạo của tôi trước mặt họ như một chứng tích hùng hồn".
Ông hết sức
bàng hoàng cảm phục. Rồi gia đình ông cũng thế. Và sau đó tất cả mọi người đều
đến nhà thờ xin được học đạo và lãnh nhận bí tích Rửa tội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét