Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

NGÀY V TRONG TUẦN BÁT NHẬT GIÁNG SINH

Lời Chúa : Lc 2,22-35
"Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ
Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Israel Dân Ngài." (Lc 31-32)

 Qua câu chuyện trên đây chúng ta thấy muốn gặp Chúa thì người ta phải có điều kiện nào. Phải nói điều kiện đầu tiên là phải có lòng khao khát.
Cả cuộc đời cụ Simêon chỉ mong ước khao khát có một điều: Được gặp Chúa. Đây là một khát vọng rất lớn và hôm nay thì cụ đã được mãn nguyện. Chúng ta thấy cụ sung sướng đến mức độ như thế nào! Sung sướng đến mức độ không còn tha thiết gì với cuộc sống trên đời nữa. Lý do, bởi vì cụ đã được thấy Đấng Cứu Thế và biết rằng, thời đại Cứu Thế đã khai mở.
"Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi.
Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ Chúa đã dành sẵn cho muôn dân :
Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Israel dân Ngài." (Lc 2,29-32)

 “Ông Simêon nói với bà Maria: “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Israel phải vấp ngã hay được chỗi dậy. Cháu còn là dấu hiệu bị người đời chống báng” (Lc 2,34).
Như vậy theo lời tiên tri của cụ già Simêon, thì Đức Giêsu sẽ là một dấu gây chia rẽ: kẻ thì theo, người thì chống đối; kẻ theo thì đứng lên, người chống thì té ngã. Cụ đã nói rất đúng. Ngay trong chính bản thân tôi, có khi tôi theo Chúa nhưng cũng có khi tôi không muốn theo Ngài. Lý do rất dễ hiểu bởi vì không phải lúc nào Chúa cũng làm thỏa mãn mọi ước nguyện của tôi. Nhưng kinh nghiệm dạy cho tôi rằng: Khi biết đi theo Chúa tôi sẽ vững bước trên đường đời. Ngược lại, khi không cùng đi với Chúa, cuộc đời tôi sẽ bơ vơ và rất dễ vấp ngã.
Đây là một bằng chứng:
Roy Cam Parisella, bị bại liệt phải ngồi xe lăn. Hằng ngày cô vẫn phải đến Trung Tâm Vật Lý Trị Liệu vốn là một cơ sở tôn giáo để được chăm sóc. Lần nào cô cũng thấy có một số người thường dừng lại trước một tấm bảng đồng được gắn ở tường ngay trong phòng tiếp nhận bệnh nhân. Một buổi chiều kia, cô cũng dừng xe lăn, tò mò nhìn lên và thấy cả một bài cầu nguyện được khắc ở trên tấm bảng đó. Cô đọc một cách hết sức chậm rãi. Bỗng cô cảm thấy một niềm phấn khởi trào dâng lên từ tận đáy tâm hồn bấy lâu nay đã tuyệt vọng vì âu sầu tủi nhục của cô.
Đây là lời cầu nguyện ấy:
Lạy Chúa,
Con cầu xin ơn Mạnh Mẽ để thành đạt trong cuộc đời,
thì Chúa lại làm cho con ra yếu ớt để biết vâng lời khiêm hạ,
Con cầu xin có sức khỏe để mong thực hiện những công trình lớn lao,
thì Chúa lại bắt con chịu tàn tật và chỉ làm được những việc tốt lành nho nhỏ.
Con cầu xin được giàu sang để sống một cuộc đời sung sướng thoải mái,
thì Chúa lại bắt con nghèo nàn để học biết thế nào là khôn ngoan.
Con cầu xin được có uy quyền để mọi người phải kính nể ca ngợi con,
thì Chúa lại cho con sự thấp hèn để con biết cần đến Chúa.
Con cầu xin cho có được tất cả để tận hưởng cuộc đời,
thì Chúa lại cho con cả một cuộc đời để được hưởng mọi sự.
Con xin gì cũng chẳng được theo ý con muốn.
Nếu chỉ dừng lại ở đây thì quả cuộc đời là một bế tắc,
nhưng Parisella đã biết nhìn xa hơn khi cô đọc thêm những lời cầu nguyện ở cuối bài. Những lời đó như thế này:
Nhưng những điều con đáng phải mơ ước
mà con không hề biết thốt lên lời cầu xin;
thì Chúa lại đã ban cho con thật dư đầy từ lâu.
Lạy Chúa,
Hóa ra, con lại là người có phúc hơn hết trên đời này.
Bởi con đã nhận được ơn phúc Chúa vô vàn.

(PARADOXES OF PRAYERS)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét