Lời Chúa : Lc 1,39-45
Sau khi
đã đón nhận Chúa vào lòng, giờ đây Mẹ Maria đem Chúa đến cho người
khác. Khi Chúa đến trong tâm hồn ai thì thường Chúa cũng mở rộng tâm hồn của
người ấy, để họ cũng nghĩ đến những người chung quanh. Trong Tin Mừng, chúng ta
thấy khi Chúa đến với ông Giakêu thì tâm hồn của ông được mở rộng ra để hướng về
những người khác ngay. "Tôi sẽ lấy một nửa gia tài tôi mà giúp kẻ
nghèo và nếu tôi làm thiệt hại ai, thì tôi sẽ đền gấp bốn". (Lc 19,8)
Nghĩ đến
kẻ khác, đến với kẻ khác, đó là dấu chỉ có Chúa hiện diện ở trong tâm hồn.
Chính vì thế mà sau khi được thụ thai Chúa Giêsu và khi biết bà chị họ của mình
đang cần một sự giúp đỡ, thì mẹ đã lên đường ngay, không một chút chần trừ do dự.
Biết tìm đến với những người khác nhất là những người ở trong những hoàn cảnh
khó khăn đó là dấu chỉ của một tâm hồn có Chúa.
Mỗi khi lần
chuỗi thứ hai của năm sự vui chúng ta ngắm “thứ hai, Đức Bà đi viếng bà thánh
Isave, ta hãy xin cho được lòng yêu người”.
Đức Bà đi
viếng bà thánh Isave, để biểu lộ lòng yêu người cho chúng ta bắt chước.
Hồi đó,
-Mẹ Têrêsa Calcutta kể- nhằm lúc thành phố Calcutta thiếu đường ăn thì có một
em bé chừng bốn tuổi đem đến cho tôi một chén đường và bảo tôi:
- Thưa mẹ,
con đã nhịn ăn đường suốt một tuần nay, xin mẹ hãy dùng ít đường này cho trẻ mồ
côi của mẹ.
Một em bé
mới có bốn tuổi mà có được cử chỉ như thế thì thật anh hùng biết bao! Em đã học
được bài học yêu thương đến độ dám hi sinh cả những gì mình cần thiết cho các
em nhỏ khác.
Rồi một dịp
khác, em bắt tôi đem rá gạo ra vo để nấu cơm cho cả nhà ăn. Nhưng rồi bất chợt
có một người đàn ông đến gặp tôi và nói:
- Thưa mẹ,
gần đây có gia đình người Hinđu có tám đứa con, mà cả tuần nay họ không có gì
ăn cả.
Lập tức
tôi bưng rá gạo đi theo người đàn ông ấy và tìm đến nhà người Hinđu kia. Bước
vào túp lều lụp xụp, tôi bắt gặp những khuôn mặt xanh xao và cơn đói lúc đó
đang hành hạ họ. Không cầm lòng được, tôi trao hết rá gạo cho bà ta. Bà này cảm
động đón lấy rá gạo, rồi lập tức ngồi xuống chia làm hai phần. Sau đó, bà bưng
một nửa ra đi… và một lúc sau, bà trở lại, tôi ngạc nhiên hỏi bà:
- Bà đi
đâu vậy? Đem gạo cho ai?
- Họ cũng
đói lắm!
- Nhưng họ
là ai?
- Họ là
những gia đình Hồi giáo. Họ cũng có những đứa con đói khổ như con. Họ ở bên kia
đường, và cả tuần nay, họ cũng không có gì ăn cả.
Đọc lại
câu chuyện này sao nhiều lúc tôi cảm thấy buồn cho mình. Mình là người có đạo
mà nhiều khi còn thua những người không có đạo nhiều quá.
Có
một câu châm ngôn mà người ta hay nói cho nhau nghe mỗi khi hội họp “Niềm vui nếu
biết đem chia sẻ sẽ tăng lên gấp đôi và nỗi buồn nếu được chia sẻ sẽ vơi đi một
nửa”.
Vâng! “Niềm
vui nếu biết đem chia sẻ sẽ tăng lên gấp đôi và nỗi buồn nếu được chia sẻ sẽ
vơi đi một nửa”.
Ta phải biết rằng: chúng ta chẳng thiếu thốn
chi hết, còn người nghèo thì thiếu thốn mọi thứ. Trong lúc ta ước mong được
sung sướng thì họ chỉ cần cầu xin cho khỏi chết đói. Thật là buồn khi thấy giữa
bao nhiêu ngôi nhà giàu có, giữa bao nhiêu trẻ em ăn mặc đẹp, lại có những người
đàn bà và trẻ em không có gì để ăn cả...
Vâng!
Chúng ta hãy biết chia sẻ vì “niềm vui nếu biết đem chia sẻ sẽ tăng lên gấp đôi
và nỗi buồn nếu được chia sẻ sẽ vơi đi một nửa”. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét