Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

THỨ BA TUẦN 3 MÙA VỌNG

Lời Chúa : Mt 21,28-32
"Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm
vào Nước Thiên Chúa trước các ông." (Mt 21,32)

 Theo dụ ngôn của bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy hai người con đại diện cho hai lớp người trong xã hội Do Thái lúc bấy giờ:
 Một lớp người nhận ra mình tội lỗi và biết sửa lại lỗi lầm của mình,
 Lớp thứ hai thì tự mãn, nghĩ mình không có tội gì.
 Nghe Gioan rao giảng, những người tội lỗi và thu thuế đã nhận ra tội lỗi của mình và biết thống hối ăn năn; còn những người Pharisêu thì tỏ ra tự mãn, tự tin vào sự công chính của mình. Họ tưởng rằng, cứ giữ đúng luật bề ngoài là có quyền coi mình là người vô tội và họ cho mình quyền lên án, khinh chê kẻ khác. Chúa Giêsu đã lên án tội giả hình và tự mãn của họ.
Như vậy điều quan trọng không phải là phạm tội nhiều hay ít, mà là biết nhận ra tội lỗi của mình và sám hối ăn năn hay không. Lịch sử cứu độ là một tấm bi kịch giữa tội lỗi của con người và lòng thương yêu tha thứ không mệt mỏi của Thiên Chúa.
Thái độ tự mãn giống như những người Pharisêu ngày nay chưa phải là đã hết. Có nhiều người tưởng rằng, mình giữ được một mớ lề luật bề ngoài và làm được một số những việc lành phúc đức như đọc kinh xem lễ, hành hương, lần chuỗi v.v.. là đã đủ, đã hoàn hảo tốt lành rồi, không còn cần thêm gì nữa. Nghĩ như thế thì có khác chi những người Pharisêu xưa. Cuộc sống như thế mới là cuộc sống ở trong nhà thờ chứ chưa phải là cuộc sống ở giữa đời. Cuộc sống như thế chắc chắn không phải là cuộc sống Chúa mong muốn: "Tôi bảo thật cho các ông biết, những người thu thuế và những cô gái điếm sẽ vào Nước Trời trước các ông vì họ đã tin". (Mt 21,31)
 Rồi khi suy gẫm bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta còn thấy Chúa muốn dạy chúng ta những bài học rất cụ thể cho cuộc sống mình:

 Trước hết là không được quá tự mãn về cuộc sống đạo và một số việc đạo đức bề ngoài của mình. Phải biết nhận ra những yếu đuối và tội lỗi sai trái của mình mà ăn năn thống hối, đó mới là điều quan trọng.
Thánh Đaminh một hôm nói cùng những người đang có mặt trong phòng bệnh của ngài:
 Tôi không hiểu được tại sao Thiên Chúa không khiến lửa trên trời xuống thiêu hủy cái làng này đi vì nó chứa chấp một người tội lỗi nhất trong thiên hạ! 
Họ nhìn nhau ngơ ngác:
Phải chi chúng con biết được kẻ tội lỗi ấy là ai, để tìm cách lo cho họ được cải thiện.
 Người tội lỗi ấy chính là tôi!
 ????
 Phải, bởi vì nếu một người tội lỗi nhất trong thiên hạ được ơn Chúa dồi dào như tôi đã được, thì người đó đã nên thánh hơn tôi đây gấp ngàn vạn lần rồi.
 Thứ đến là tôi không có quyền khinh khi lên án ai cả, bởi vì họ có thể vào Nước Trời trước tôi. Và người phải ăn năn sám hối trước tiên chính là tôi chứ không phải ai khác.  
Nhìn nhận và xưng thú tội lỗi của mình trước mặt mọi người xem ra không phải là chuyện bình Và cuối cùng, là phải biết tha thứ. Chúa đã tha thứ cho tôi khi tôi biết sám hối, thì tôi cũng phải biết tha thứ khoan dung cho những người yếu đuối. Tôi phải khắt khe với chính mình và khoan dung với kẻ khác
Mẹ Têrêsa Calcutta kể: Ngày nọ có một ký giả hỏi tôi một câu khá kỳ lạ. Ông ta hỏi:
 Kể cả mẹ, mẹ cũng đi xưng tội ư?
Tôi đáp:
Vâng, tôi đi xưng tội mỗi tuần.
Ông ta nói:
Nếu tất cả quí vị đều phải đi xưng tội thì quả thực Chúa phải là một người quá đòi hỏi.
Tôi bèn nói:
 Con của ông đôi khi làm điều gì đó không đúng. Việc gì sẽ xảy đến khi con ông gặp ông và nói: "Bố ơi, con xin lỗi bố! Lúc đó ông sẽ làm gì? Ông sẽ đưa đôi cánh tay ra ôm choàng lấy nó và hôn nó. Tại sao? Vì đó là cách ông nói với nó rằng, ông yêu nó. Thiên Chúa cũng làm y như thế. Người yêu ông cách dịu dàng, âu yếm".

Cầu nguyện : Lạy Chúa, trong mọi sự, với mọi người, xin Chúa dạy con biết lắng nghe, biết nhạy cảm phán đoán theo ý tốt cho người khác và sẵn sàng tha thứ bỏ qua những lỗi lầm của họ với con, chỉ vì Chúa cũng luôn đối xử với con như thế, và còn hơn cả thế nữa. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét