Lời Chúa : Ga 4,43-54
Đức
Giêsu bảo: "Ông cứ về đi, con ông sống."
Ông tin vào lời Đức Giêsu nói với mình, và ra về.
(Ga 4,50)
Ông tin vào lời Đức Giêsu nói với mình, và ra về.
(Ga 4,50)
Trong bài
Tin Mừng hôm nay, lúc đầu Chúa cũng nói “Nếu các ông không thấy các phép lạ và
những việc phi thường, hẳn các ông sẽ không tin”. (Ga 4,48)
Một người
vô thần rất mê leo núi. Ngày kia trượt chân té ngã lăn từ đỉnh núi xuống. Nhưng
may thay ông bám được một cành cây nằm trơ vơ giữa đỉnh cao và vực thẳm. Giữa
lúc chỉ còn biết chờ chết, một ý nghĩ chợt đến với ông: Tại sao mình không gọi
Chúa đến cứu giúp. Thế là ông ta lấy hết sức lực la thật lớn:
- Lạy
Chúa.
Tuy
nhiên, bốn bề chỉ có thinh lặng và ông chỉ nghe được tiếng dội của lời kêu van.
Một lần nữa người vô thần lại kêu xin tha thiết hơn:
- Lạy
Chúa, nếu quả thật có Chúa, xin hãy cứu con. Con hứa sẽ tin Chúa và dạy cho những
người khác cũng tin Chúa nữa.
Sau một hồi
lặng thinh, bỗng người vô thần nghe thấy một tiếng vang, vang dậy cả vực thẳm
và núi cao:
- Gặp hoạn
nạn thì ai mà chẳng cầu xin như thế.
- Không,
lạy Chúa, nghìn lần không. Con không giống như những người khác. Chúa không thấy
sao, con bắt đầu tin từ khi nghe thấy tiếng Chúa phán. Nào bây giờ xin Chúa hãy
cứu con đi, và con sẽ cao rao danh Chúa cho đến tận cùng trái đất.
Tiếng ấy
trả lời:
- Được lắm,
Ta sẽ cứu ngươi. Vậy nếu ngươi tin thì hãy buông tay ra đi.
Người vô
thần thất vọng hô lên: “Buông tay ra ư, bộ Chúa tưởng tôi điên sao?” (Trích
“Món Quà Giáng Sinh”).
2. Một
câu thường được lập đi lập lại trong Tin Mừng Gioan, đó là “tin để sống”. Chúa
Giêsu thường kêu gọi người ta tin, bởi vì Ngài muốn cho người ta sống. Ngài đến
để cho người ta sống và sống dồi dào.
Một vị
Linh mục được mời đến bên giường của một cụ già đang hấp hối.
Khi vị
linh mục sắp sửa ngồi xuống trên chiếc ghế bành đặt cạnh giường của cụ, thì cụ
già ngăn cản lại:
- Xin cha
vui lòng đừng ngồi vào đó!
Vị linh mục
bèn lấy một cái ghế đẩu, ngồi xuống cho kẻ liệt xưng tội và nhận của ăn đàng.
Sau đó cụ
già cố gắng lấy lại một chút hơi hụt sức tàn và nói:
- Hãy để
con kể lại lịch sử chiếc ghế bành này cho cha nghe. Cách đây 50 năm, khi con
còn là một thanh niên, vị linh mục quản xứ của con có lần hỏi con có thuộc các
kinh để cầu nguyện không. Con đáp: “Không, nếu con hét to đến nỗi có thể bể cả
buồng phổi thì một kẻ đứng ở tầng lầu 3 cũng không nghe con được, vậy thì làm
sao Thiên Chúa có thể nghe con từ Trời được?"
Cha trả lời
cách nhẹ nhàng:
- Con đừng
thử cố gắng cầu nguyện. Mỗi sáng con hãy ngồi tự nhiên trên một cái ghế bành và
hãy tưởng tượng như Đức Giêsu Kitô đang ngồi đối diện với con trên một cái ghế
bành khác như Ngài đã từng ngồi trong bao căn nhà ở Palestine….lúc đó con sẽ
nói gì với Ngài?
Con trả lời:
- Con sẽ
nói thẳng rằng, con không tin Ngài.
- Được, vị
linh mục già trả lời, ắt là điều đó đã nói lên một cái gì đang có thật trong
trí của con rồi. Con có thể đi xa hơn nữa và thách thức nhiều hơn nữa! Nếu Ngài
hiện hữu thì tại sao lại không minh chứng điều đó cho con? Hoặc là nếu con
không thích cách Thiên Chúa quản trị thế giới, tại sao con không nói với Ngài
điều này? Con không phải là người đầu tiên than trách Ngài đâu. Vua Đavid và
ông Gióp đã có lần nói với Chúa là Ngài bất công rồi. Có thể con ao ước cái gì?
Con cứ nói lên điều đó. Nếu Ngài ban cho con, con cám ơn Ngài. Tất cả những
trao đổi này là đối tượng của lời cầu nguyện. Con đừng đọc thuộc lòng một cách
máy móc những câu kinh như nhiều người vẫn làm! Hãy nói những gì thực sự của
lòng con.
Cụ
già hấp hối nói tiếp:
- Lúc đó,
quả thực con không tin vào Đức Kitô, nhưng con tin vào vị linh mục già kia. Để
làm hài lòng ngài, con đã ngồi trên một cái ghế bành này và làm như thấy Đức
Kitô đang ngồi đối diện với con. Trong vài ngày đầu, điều đó có vẻ như trò
chơi. Nhưng dần dần con cảm thấy Ngài ở đó. Con nói với Ngài về những chuyện hiện
thực. Con xin Ngài một lời khuyên và con nhận được. Cầu nguyện đã trở thành đối
thoại. 50 năm trôi qua và mỗi ngày con nói chuyện với Đức Kitô ngồi trong chiếc
ghế bành này!
Vị
linh mục còn ở đó cho đến khi cụ già này thở hơi cuối cùng, và cử chỉ sau hết của
cụ là đưa bàn tay hướng người bạn vô hình đang ngồi trên chiếc ghế bành trước mặt.
Vâng, tin
là như thế! Phúc cho những ai không thấy mà tin. Không thấy nhưng vẫn tin. Đó mới
là đức tin Chúa mong muốn nơi mỗi người chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét