Lời Chúa : Ga 8,12-26
Đức
Giêsu nói: "Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu!
Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!"
(Ga 8,11)
Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!"
(Ga 8,11)
Khi Chúa
Giêsu nói với người đàn bà xấu nết: "Hãy đi, đừng phạm tội nữa!” (Ga 8,11)
thì ít nhất Chúa đã muốn cho mọi người thấy: Chúa tin vào con người. Phương
pháp của Chúa không phải là vạch trần những điều xấu xa và làm cho người có tội
phải cúi sát đầu của mình xuống đất, chấp nhận mình là tội nhân khốn nạn, nhưng
là ban cho tội nhân một cơ hội để họ tự khám phá ra một điều mà trước đó họ
chưa hề nghĩ tới, đó là họ có một khả năng tiềm ẩn có thể giúp họ làm lại cuộc
đời và trở thành những thánh nhân. Chúng ta còn nhớ thật rõ câu chuyện của
Lêvi-Matthêô, của Maria Mađalena, của Augustinô v.v.
Có lần
Chúa đã dạy: "Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán vì anh
em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán lại như vậy"
(Mt 7,1-2). Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha". (Lc 6,37)
Chúng ta
hãy nghe lại Lời Chúa nói với người đàn bà có tội "Tôi không kết tội chị.
Vậy chị hãy đi và đừng phạm tội nữa" (Ga 8,11).
Vào thời
Vua Henry VII của Anh, ở Luân Đôn nạn trộm cắp thật nhiều. Quan Chương ấn
Thomas More nhận thấy vị thẩm phán già hay khiển trách những người đến khiếu nại
vì bị móc túi ngoài đường, ông quan tòa già quả quyết rằng nếu mấy nạn nhân đó
cẩn thận giữ túi tiền của mình thì làm sao mà mất được.
Nhân
một cuộc họp các thẩm phán, Thomas More bí mật cho gọi một tên móc túi chuyên
nghiệp đang ở tù và dặn rằng:
- Ta sẽ
thưởng cho nhà ngươi, nếu ngươi móc được túi tiền của ông quan tòa già kia.
Tên móc
túi xin phép được tới nói chuyện với vị quan tòa già và đưa tay khéo léo móc được
túi tiền của ông ta rồi hiên ngang về chỗ ngồi .
Thomas More
bấy giờ mới lên tiếng xin các vị thẩm phán làm phúc bố thí cho một người nghèo ở
đó. Vị nào cũng rờ túi tiền của mình. Vị quan tòa già kia giật mình vì không thấy
túi tiền mình đâu nên la lớn:
- Bớ ăn cắp!
Có tên nào ăn cắp túi tiền của tôi rồi!
Thomas
nói:
- Sao?
Ông nói chúng tôi ở đây đã ăn cắp túi tiền của ông sao?
Ông quan
tòa mặt đỏ bừng vì giận. Bấy giờ Thomas More mới gọi tên lưu manh kia và bảo trả
lại túi tiền cho đương sự. Thomas nói với vị thẩm phán già:
- Tôi
khuyên ông hãy bớt nghiêm khắc với những người đã bị móc túi ngoài đường phố,
vì chính ông cũng đã để cho người ta cuỗm mất túi tiền ngay giữa đại hội như thế!
Cầu nguyện
: Lạy Chúa, chỉ một mình Chúa có quyền xét đoán; xin Chúa hãy đoán xét con
đời này, để tha xét đoán con trong ngày công phán. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét