Lc 24,13-35
"Mắt
họ liền mở ra và họ nhận ra Người,
nhưng Người lại biến mất.” (Lc 24,31)
nhưng Người lại biến mất.” (Lc 24,31)
1. Sau
Mátthêô và Gioan, đến phiên thánh Luca tường thuật. Tin Mừng của Luca được gọi
là “Tin Mừng của người môn đệ”.
Có hai
môn đệ, nhưng Luca chỉ nêu tên một người là Clêôpha, người kia không tên, có lẽ
Luca muốn độc giả hiểu người vô danh ấy là bất cứ môn đệ nào của Chúa. Độc giả
cũng có thể coi mình là chính môn đệ ấy để được chia sẻ với người môn đệ này những
cảm nghiệm thật thú vị trên đường.
Hai môn đệ
này là những người đã có một thời theo Chúa. Thế nhưng, cái chết của Chúa đã
khiến họ hoang mang và bỏ cuộc. Họ đang cùng nhau trên đường trở về quê quán của
mình.
Hai môn đệ
đã bỏ Chúa nhưng Chúa không bỏ họ. Ngài vẫn đồng hành với họ dù họ không nhận
ra Ngài.
Để làm sống
lại niềm tin nơi hai môn đệ này, Chúa Giêsu đã dùng hai phương thế: Thánh Kinh
và việc “bẻ bánh”. Thánh Kinh và Bí tích Tạ ơn đã giúp họ tìm lại được niềm tin
và cuộc đời của họ đã được đổi mới.
Như vậy,
chúng ta có thể nói: Ý chính của bài tường thuật này là: Chúa Giêsu Phục Sinh vẫn
đang sống, Ngài ở kề bên chúng ta. Hai nơi thuận tiện nhất để chúng ta nhận ra
Ngài là Thánh Kinh và Thánh Lễ.
2. Khi
không nêu tên người môn đệ kia, thánh Luca dường như muốn cho chúng ta hiểu rằng,
mỗi người chúng ta là người môn đệ ấy. Hãy đặt mình vào con người của người môn
đệ ấy để cảm nghiệm được niềm vui khi nhận ra Chúa Phục Sinh.
Khi đức
tin của chúng ta bị lung lay, bị thử thách, chúng ta hãy chạy đến với Thánh
Kinh, Bí tích Thánh Thể, cộng đoàn sống đức tin để xây dựng lại. Thánh Kinh,
Thánh Thể và cộng đoàn đức tin là ba cột trụ vững chắc để nâng đỡ niềm tin của
chúng ta.
Jacques
Loew là người phu khuân vác ở bến tàu. Anh là đảng viên của đảng Lao Động Thụy
Sĩ. Bỗng một hôm anh nảy ra ý định thử đi tìm hiểu điều mà những người Công
giáo vẫn tin tưởng là có thực đó là “có một Thiên Chúa”. Anh muốn biết điều đó
có thực hay không? Muốn là làm. Anh tìm đến một dòng khổ tu và nói rõ ý định của
mình với cha bề trên của dòng. Với nụ cưới thật tươi trên môi, cha bề trên rất
cảm động nói với anh những lời này:
- Anh đã
đi đúng đường rồi đó, anh cứ tiếp tục đi đi. Anh hãy coi tu viện đây như là nhà
của anh.
Rồi cha bề
trên giơ tay chỉ nhà nguyện và nói:
- Đây là
nhà nguyện, nếu anh muốn xin mời anh vào.
Lúc ấy
nhà nguyện đang có Thánh lễ. Jacques Loew đi vào. Anh quì xuống như bao người
khác. Rồi anh cứ quì mãi trong khi những người khác đã thay đổi vị thế, khi ngồi,
khi đứng. Đến lúc đã mỏi gối, anh ngồi lên thì lúc đó lại là lúc mọi người khác
trong nhà nguyện đều quì sụp xuống vì đó là lúc truyền phép Mình Máu Thánh
Chúa.
Đến lúc
rước lễ, hầu như tất cả đều lên rước lễ, trừ anh thì cứ ngồi lại tại chỗ. Anh
nghĩ thầm trong lòng: Mình thật không giống ai.
Ngồi ngó
những người lên rước lễ đi xuống, anh nhận ra có rất nhiều khuôn mặt khác nhau:
người học thức, kẻ có địa vị cao ngoài xã hội, và dĩ nhiên cũng có cả những người
bình dân nữa. Jacques Loew tự hỏi: Sao những người này mê tín thế? Ăn miếng
bánh nhỏ bằng đồng xu kia để làm gì? Họ có điên không?
Nhưng rồi
ý tưởng trên đây của Loew đã bị một tư tưởng khác tấn công: không lẽ tất cả những
người học thức, có địa vị ngoài xã hội hơn mình, họ lại điên, còn mình thì lại
khôn sao? Hay là ngược lại, tôi điên?
Thế rồi,
Jacques Loew bắt đầu đi tìm hiểu về phép Thánh Thể với cha bề trên. Sau một thời
gian, anh đã tâm sự:
"Bây
giờ tôi có thể nói như hai môn đệ Emmau: "Tôi nhận ra Ngài lúc Ngài bẻ
bánh". Chính lúc bẻ bánh chúng tôi mới biết là chúng tôi là anh chị em với
nhau trong Chúa Kitô. Có những người mà trước đó gặp ở ngoài đường, chúng tôi dửng
dưng như người xa lạ, nhưng trên bàn tiệc thánh, chúng tôi thấy gần gũi với
nhau. Tôi gặp Chúa Kitô nơi họ, cũng như họ gặp Chúa Kitô nơi tôi, bởi chúng
tôi cùng tin Tin Mừng, cùng lãnh nhận một của ăn là Mình và Máu Chúa
Kitô". Sau này Jacques Loew đã trở thành một linh mục. Ngài đã hoạt động rất
tốt trong phong trào Linh Mục thợ.
Lạy Chúa,
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần có Chúa hiện diện
để con khỏi quên Chúa.
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần có Chúa hiện diện
để con khỏi quên Chúa.
Xin ở lại
với con, lạy Chúa,
vì con yếu đuối,
con cần Chúa đỡ nâng để con khỏi ngã quỵ.
vì con yếu đuối,
con cần Chúa đỡ nâng để con khỏi ngã quỵ.
Xin ở lại
với con, lạy Chúa,
vì trời đã xế chiều và ngày sắp tàn.
Cuộc đời qua đi, vĩnh cửu gần đến.
Con cần được thêm sức mạnh
để khỏi ngừng lại dọc đường.
vì trời đã xế chiều và ngày sắp tàn.
Cuộc đời qua đi, vĩnh cửu gần đến.
Con cần được thêm sức mạnh
để khỏi ngừng lại dọc đường.
Xin ở lại
với con, lạy Chúa,
vì con cần Chúa trong đêm tối cuộc đời.
Con không dám xin những ơn siêu phàm,
chỉ xin ơn được Ngài hiện diện. Amen.
vì con cần Chúa trong đêm tối cuộc đời.
Con không dám xin những ơn siêu phàm,
chỉ xin ơn được Ngài hiện diện. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét