Ga 21,1-14
"Đức
Giêsu đến, cầm lấy bánh trao cho các ông;
rồi cá, Người cũng làm như vậy.” (Ga 21,13)
rồi cá, Người cũng làm như vậy.” (Ga 21,13)
Bài Tin Mừng
hôm nay là phần cuối của Tin Mừng Gioan. Gioan viết để tường thuật về việc Chúa
hiện ra với các tông đồ trên bờ biển hồ Tibêria. Nhờ mẻ cá lạ mà các tông đồ nhận
ra Chúa. Người đầu tiên nhận ra Chúa là Gioan, và kế đến là các tông đồ khác.
Cuối cùng, là một bữa ăn thân mật bên bờ hồ sau khi Thầy trò đã nhận ra nhau.
1. Có
một chi tiết nhỏ nhưng khá thú vị nếu chúng ta để ý: Đó là khi hiện ra với các
môn đệ sau khi Phục Sinh, Chúa Giêsu luôn hiện ra với các ngài trong những
khung cảnh của cuộc sống đời thường. Chắc là Chúa phải có một dụng ý khi làm
như thế. Thí dụ trong bài Tin Mừng hôm nay, tuy Chúa có hẹn với các môn đệ của
Chúa là Ngài sẽ gặp họ ở Galilê, nhưng Chúa không xác định rõ nơi chốn. Rõ ràng
trước đó các môn đệ đã tụ tập nhau lại và họ chờ đợi Chúa. Thế nhưng, Chúa đã
không đến với họ lúc họ chờ đợi mà lại đến với họ lúc họ cùng nhau đi làm việc.
Rất nhiều
người trong chúng ta tưởng rằng, muốn được gặp Chúa thì chúng ta phải đi tới
nơi nọ nơi kia, phải đến Đền thờ nọ Đền thờ kia. Việc Chúa hiện ra với các môn
đệ trong bài Tin Mừng hôm nay có lẽ phải là cơ hội cho chúng ta suy nghĩ lại.
Chúng ta có thể gặp được Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống.
Nhà văn
Julia A. Manhan kể lại rằng: Ngày nọ, có một cậu bé muốn gặp Chúa. Cậu nghe nói
rằng, phải qua một cuộc hành trình dài mới đến được nơi Chúa ở. Vì thế, cậu bé
chuẩn bị những chiếc bánh ngọt và một hộp 6 lon nước cho vào cái túi nhỏ rồi
lên đường.
Khi cậu
đi được vào khoảng ba dãy phố, cậu gặp một bà lão. Bà cụ ngồi trong công viên mắt
đăm đăm nhìn những con chim bồ câu. Cậu ngồi xuống cạnh bà và mở túi ra. Chưa kịp
đưa nước lên uống thì cậu thấy bà lão có vẻ đói bụng. Cậu lấy chiếc bánh mời bà
lão. Bà nhận chiếc bánh với đầy vẻ biết ơn và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà
đẹp đến nỗi cậu bé muốn được nhìn lại lần nữa. Thế là cậu đưa thêm cho bà lon
nước. Bà lại mỉm cười với cậu. Cậu bé rất thích thú.
Hai bà
cháu ngồi với nhau ở đó suốt cả buổi chiều, ăn uống và mỉm cười, nhưng không ai
nói lời nào.
Trời tối,
đứng lên chuẩn bị ra về, nhưng vừa đi được một bước, cậu quay lại, chạy về phía
bà lão và ôm bà. Bà đã tặng lại cậu bé nụ cười đẹp chưa từng thấy.
Một lát
sau cậu về đến nhà. Khi cậu bé vừa mở cửa, mẹ cậu đã sửng sốt khi nhìn thấy niềm
vui rạng rỡ trên con mình.
Mẹ cậu hỏi:
- Hôm nay
có chuyện gì mà con hạnh phúc thế?
Cậu trả lời:
- Con đã
ăn bữa trưa với Chúa!
Bà chưa kịp
nói gì thì cậu bé thêm:
- Mẹ biết
không, Chúa có nụ cười tuyệt đẹp mà con chưa từng thấy!
Trong khi
đó, bà lão trở về nhà cũng đem theo một niềm hạnh phúc. Con trai bà cụ rất ngạc
nhiên khi thấy vẻ bình an thanh thản trên khuôn mặt mẹ, anh hỏi:
- Mẹ ơi,
hôm nay con có điều gì làm mẹ hạnh phúc thế?
Bà lão
đáp:
- Mẹ ăn
bánh trong công viên với Chúa!
Trước khi
cậu con trai kịp nói thì bà thêm:
- Con biết
không, Chúa trẻ hơn mẹ tưởng nhiều!
2. Con
người ai cũng mong muốn được hạnh phúc. Nhưng nhiều khi hạnh phúc chỉ như một
chiếc bóng. Chúng ta mãi mê chạy theo một chiếc bóng mà quên rằng, niềm vui
đích thực, hạnh phúc đích thực lại nằm ngay trong chính tầm tay của chúng ta.
Câu chuyện gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và các môn đệ hôm nay cho chúng ta thấy điều
đó.
Tin Mừng
thuật lại, các môn đệ đã thả lưới thâu đêm mà không bắt được con cá nào. Tình cờ
có một người lạ mặt xuất hiện bảo họ hãy thả lưới bên phải và mẻ cá nhiều đến nỗi
lưới muốn rách và thuyền muốn chìm. Chúa Giêsu đến với các môn đệ như một người
vô danh, không kèn, không trống, không một biểu dương rầm rộ nào. Ngài đến một
cách kín đáo nhẹ nhàng. Ngài hiện diện một cách âm thầm và vô danh như chính
sinh hoạt thường nhật của chúng ta. Chúa Giêsu đã chọn cảnh sống thường ngày của
con người để hiện ra với các môn đệ. Ngài đến vào giữa lúc các ông đang thả lưới.
Ngài tham dự vào bữa ăn của các ông. Ánh lửa mà Chúa Giêsu đã đốt lên bên bờ hồ
Tibêria buổi sáng hôm đó đã soi sáng tâm hồn các môn đệ, để các ông hiểu rằng,
Chúa Kitô Phục Sinh đang có mặt trong từng phút, từng giây của cuộc sống con
người và chỉ có sự hiện diện ấy mới có đủ sức biến những sinh hoạt tầm thường
nhất của con người như làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ trở thành những niềm vui
đích thực trong cuộc sống.
Lạy Chúa
Giêsu Phục Sinh, xin cho chúng con cảm nếm được niềm vui vì có Chúa luôn hiện
diện với chúng con. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét