Lời Chúa : Ga 8,31-42
"Nếu
các ông ở lại trong lời của tôi,
thì các ông thật là môn đệ tôi;
các ông sẽ biết sự thật,
và sự thật sẽ giải phóng các ông."
(Ga 8,31-32)
thì các ông thật là môn đệ tôi;
các ông sẽ biết sự thật,
và sự thật sẽ giải phóng các ông."
(Ga 8,31-32)
Bài Tin Mừng:
Chúa Giêsu nói cho người Do Thái biết điều gì đã trói buộc họ khiến họ phải làm
nô lệ, và điều gì sẽ giải thoát họ để họ được tự do.
Điều giải
thoát họ khỏi nô lệ và được tự do là nghe Lời Chúa để biết Sự Thật, “Sự thật sẽ
giải thoát anh em” (Ga 8,32).
Tạp chí
kinh tế Viễn Đông mới đây có ghi lại chuyện tự nộp mình rất đáng khâm phục của
một tên cướp như sau: Một đêm nọ, vì quá mỏi mệt với cuộc sống chui lủi, tên cướp
khét tiếng đã ra đầu thú. Trước thái độ hồ nghi của viên công an trực, tên cướp
đã chỉ vào vết sẹo để khẳng định rằng, chính mình đã từng bị lực lượng an ninh
tầm nã trong mấy tháng qua. Mặc dầu làm thế nhưng viên công an vẫn tiếp tục
nghi ngờ, nhất định không cho anh vào khám, còn kẻ cướp thì dứt khoát không chịu
bỏ đi. Phải đợi đến sáng hôm sau, các viên chức công lực mới nhận diện được người
mà họ đã truy nã trong mấy tháng qua. Tên cướp cho biết, anh đã kiệt sức vì cuộc
chạy trốn. Hằng đêm anh không thể ngủ yên. Dù chỉ là tiếng chó sủa, hay ngay cả
tiếng gà gáy cũng làm anh phải giật mình. Bước vào phòng giam, tên cướp nhìn
vào viên công an trực của đêm hôm trước với vẻ đắc thắng.
Muốn giải
thoát con người của mình khỏi những trói buộc của lỗi lầm và khuyết điểm, thì
điều cần thiết trước tiên là phải biết sự thật về mình. Có điều như nhà văn
Shakespeare nói: "Người dại thường nghĩ rằng mình khôn, còn người khôn lại
tự biết mình dại." Như vậy, chúng ta cần phải khôn ngoan.
Có nhiều
người bỏ xưng tội rước lễ cả mấy chục năm nhưng khi đề nghị với họ nên xét mình
xưng tội, thì họ trả lời “Con chẳng có tội gì”.
Hãy tập
cho mình có thói quen biết nhìn nhận những yếu đuối bất toàn của mình và biết sống
khiêm nhường. Chỉ có cách đó, chúng ta mới có thể có được cuộc sống thanh thản
và bình an, không bị thế gian, ma quỉ và xác thịt quậy phá.
Đời Chiến
Quốc, có vua nước Sở là Chiêu Vương gặp loạn phải trốn ra nước ngoài. Lúc ấy có
người hàng thịt dê tên Duyệt chạy theo.
Khi Chiêu
Vương trở về lấy lại được lãnh thổ, nhà vua tưởng thưởng cho những người đi
theo, trong đó có cả anh hàng thịt dê nữa.
Trong lúc
ai cũng vui mừng nhận lãnh, thì anh chàng bán thịt dê lại từ chối. Anh khiêm
nhường tâu với vua rằng:
- Khi đức
vua mất nước, tôi mất nghề bán thịt dê. Nay đức vua còn nước, tôi còn nghề bán
thịt dê. Thế là đủ rồi, đâu dám mong thưởng gì hơn nữa.
Chiêu Vương cố ép, người bán hàng thịt dê lại cố từ.
- Đức vua
mất nước không phải là tội tôi, nên tôi không dám liều chết. Đức vua lấy lại được
nước, không phải là do công của tôi, nên tôi không dám nhận phần thưởng.
Chiêu
Vương bảo:
- Vậy thì
để ta sẽ đến chơi nhà ngươi.
Người
hàng thịt dê nói:
- Theo
phép nước, người nào có công to thì mới được trọng thưởng, vua mới đến nhà. Nay
tôi tự xét mình không đủ trí mưu giữ được nước, không đủ dũng cảm để làm cho giặc
phải lui. Quân giặc vào nước, tôi phải lánh nạn chạy theo vua, như vậy đâu phải
chủ ý theo vua. Nay vua bỏ phép nước đến nhà tôi, tôi e thiên hạ chê cười
chăng?
Chiêu
Vương nghe nói, ngoảnh lại bảo quan đại phu Tư Mã Tử Kỳ:
- Anh này
tuy làm nghề ti tiện mà giải bày nghĩa lý rất cao. Nhà ngươi làm thế nào mời được
anh ta ra nhận chức Tam Công cho ta.
Thấy vậy
người bán hàng thịt dê nói:
- Tôi biết
chức Tam Công là quý, quý hơn cửa hàng thịt dê, bổng lộc lại nghìn vạn, giàu
hơn tiền lãi bán thịt dê, nhưng tôi đâu dám nhận để nhà vua mang tiếng gia ơn
không phải nghĩa. Vậy xin cứ cho tôi được giữ nghề cũ. Nói xong, người bán hàng
thịt dê lui ngay.
Cầu nguyện
: Lạy Chúa, xin cho con được biết con và biết Chúa, biết con chẳng là gì và biết
Chúa là tất cả để con biết luôn sống khiêm nhường và tin tưởng nơi Chúa. Xin
cho con biết tự hạ, để chỉ nghĩ đến Chúa mà thôi. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét