Lời Chúa: Ga 13,1-15
"Vậy, nếu Thầy là
Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em,
thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau."
(Ga 13,14)
thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau."
(Ga 13,14)
Hôm nay là ngày Thứ
năm Tuần Thánh, ngày Chúa Giêsu ngồi thật gần các môn đệ của Ngài để mừng lễ
Vượt Qua cổ xưa của người Do Thái.
Chúng ta tham dự vào
bữa tiệc hôm nay để tưởng niệm đến cái chết và sự Phục Sinh của Chúa. Giáo Hội
còn muốn chúng ta nhớ lại giới luật yêu thương mà Chúa Giêsu đã đặc biệt trối
lại như một lệnh truyền: "Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em
hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như chính Thầy đã yêu thương
anh em" (Ga 13,34). Đây là giới răn, là lệnh truyền chính Chúa nói ra cũng
như đã thực hành trong phòng tiệc ly.
Ngài cũng không quên
cho các môn đệ của Ngài biết lý do tại sao Ngài lại để lại cho họ giới răn yêu
thương đó. Đó chính là vì Ngài đã yêu thương mọi người trước. Thiên Chúa yêu
thương con người. Đó là một điều hết sức lạ lùng.
Tiếc rằng, ngày hôm
nay, nhiều người chưa thấy được điều đó. Thiên Chúa yêu thương con người. Ngài
muốn được gần gũi với con người: "Thầy sẽ ở với chúng con mọi ngày
cho đến tận thế" (Mt 28,20)
Khi Chúa Giêsu nói:
"Thầy ban cho anh em một điều răn mới: anh em hãy yêu thương nhau"
(Ga 13,34). Đây không phải là một điều luật được áp đặt lên trên chúng ta từ
bên ngoài, nhưng đây là phương thức giúp cho cuộc sống của chúng ta được tốt
đẹp hơn, hài hòa hơn.
Một điểm khác
cần được đề cập tới trong ngày Thứ Năm Tuần Thánh hôm nay: Đó là việc Chúa
Giêsu rửa chân cho các môn đệ. Chỉ có một mình Thánh Gioan ghi lại cảnh này:
Chúa Giêsu rửa chân cho các môn đệ của Ngài.
Điều quan trọng không phải là rửa chân, nhưng
là phục vụ các môn đệ và phá đổ đi cái tâm thức huênh hoang tự phụ đang còn bao
trùm lên tâm trí của họ. Chúng ta hiểu tại sao mắt của họ như nói lên một nỗi
bối rối, bởi lẽ trong họ một tấm kịch đang diễn ra”
Quả thực, Đức Giêsu đã
tự hạ, đã bước xuống chỗ thấp nhất. Tất cả đều trái ngược với những ý nghĩ mà
xưa nay các ông có về Đấng Messia, đến nỗi các ông ấy cảm thấy như bị thách đố.
Thánh Gioan đã chẳng mưu tính với anh mình là Giacôbê để vận động cho hai
người ngồi hai bên tả bên hữu Đức Giêsu trong ngày Ngài được quang vinh hay
sao? Thế mà bây giờ Đấng là “Chúa và Thầy” của các ông ấy lại ăn mặc như một nô
lệ và đang phục vụ dưới chân các ông! Và còn kinh khủng hơn khi Ngài còn coi
việc đó như một quy luật và bảo họ phải theo: “Thầy đã nêu gương cho anh em, để
như Thầy đã làm như thế nào thì anh em cũng làm y như vậy” (13,15). Việc làm
của Chúa quả thực là khó hiểu. Mãi “sau này” Gioan mới hiểu được điều đó
(13,7). và ông đã phải viết lên “Thiên Chúa là tình yêu” (1Ga 4,8).
Vâng! Để giải cứu con
người, Thiên Chúa đã hạ mình như thế. Từ đây tất cả mọi sự đều thay đổi ý
nghĩa: tự hạ trở thành “nâng cao”. Bước xuống chỗ thấp nhất là leo lên chỗ cao
nhất. Tự huỷ của một tên nô lệ chính là sự siêu tôn Con Người.
Đó là con đường Chúa
đã đi. Những ai muốn đi theo Ngài không có quyền đi ra khỏi đường đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét