Lời Chúa : Mc
12,35-37
"Chính vua Đavid được Thánh Thần soi sáng đã
nói:
Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi:
bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị,
để rồi bao địch thù,
Cha sẽ đặt dưới chân Con."
(Mc 12,36)
Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi:
bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị,
để rồi bao địch thù,
Cha sẽ đặt dưới chân Con."
(Mc 12,36)
Hôm qua, các luật sĩ
đặt vấn đề với Chúa về giới răn quan trọng nhất. Hôm nay, đến lượt Chúa Giêsu đặt
vấn đề với họ. Vấn đề Chúa đặt ra cho họ hôm nay là vấn đề thần
tính của Chúa.
Họ nói Chúa Giêsu là con vua Đavid.
Thế tại sao Đavid lại gọi Đấng Messia bằng Chúa?(Tv 110)
Khi nói như thế, Chúa muốn chứng tỏ
rằng, Ngài chỉ là con Vua Đavid về phần xác, còn về phần thiêng liêng thì Ngài
là Con Thiên Chúa và là Chúa của Vua Đavid.
"Con của Vua Đavid" là một
tước hiệu để gọi Đấng Messia. Tuy nhiên, Chúa Giêsu không thích xưng mình với
tước hiệu này, vì nó dễ gợi lên một quan niệm lệch lạc trong đầu óc người ta về
một Đấng Messia cao sang uy quyền. Ngài thích xưng mình là Con Người hơn. Sở dĩ
hôm nay Ngài dùng tước hiệu "Con Vua Đavid" là chỉ vì Ngài muốn mở
trí cho các luật sĩ hiểu Ngài là ai thôi.
Chúng ta biết vua Đavid là vị vua rất
nổi tiếng mà dân Do Thái kính phục và hãnh diện. Vua Đavid là một con người đại
lượng. Ông đã không trừng phạt Saolê dù ông có thể (1Sm 24,26). Ông hoàn toàn
vâng theo thánh ý Thiên Chúa (2Sm 15,25). Ông viết các thánh vịnh. Ông còn là
một nhạc sĩ, là nhà kiến trúc vẽ đồ án đền thánh. Quả thực, nhìn lại cuộc đời
của ông, người ta thấy ông có một số lầm lỗi, nhưng cách chung ông là một vị vua
sáng giá. Người Do Thái quan niệm rằng, làm vua theo dòng họ Đavid là cao trọng
nhất. Cho nên nói rằng, Đấng Cứu Thế xuất thân từ nhà Đavid, là tôn vinh giá
trị cao nhất của Ngài. Hơn thế nữa, Ngài còn là Chúa của Đavid.
Kinh Thánh đã nhiều lần minh chứng và
gọi Chúa Giêsu là con vua Đavid (Mt 1,1). Dân chúng đã từng xưng tụng Chúa là
con vua Đavid trong ngày Lễ Lá (Mt 21,9). Người mù thành Giêrikhô cũng đã kêu
lên: "Lạy Con Vua Đavid, xin thương xót tôi" (Mc 10,47).
Đức Kitô đã không bao giờ từ chối tước
hiệu này, nhưng tước hiệu đó chưa diễn tả đủ và đúng về Ngài. Vì thế, để kiện
toàn những lời đã hứa với Đavid, Chúa Giêsu tuyên bố mình còn lớn hơn Đavid,
Ngài là Chúa của Đavid (Mt 22,42-45). Đavid chỉ là một chủ chiên của dân Chúa
(Ez 34,23t), Chúa Giêsu mới là chủ chiên thật, hiền lành thí mạng sống cho cả
Đavid nữa. Rồi đây, người ta sẽ thấy Đấng là con Đavid sẽ trở lại ngày
phán xét (Xh 22,16).
Như vậy, vấn đề được Chúa đặt ra ngày
hôm nay là "Chính vua Đavid gọi Đấng Kitô là Chúa thượng thì do đâu Đấng
Kitô lại còn là con vua ấy được?" (Mc 12,37). Thật là một câu hỏi dễ trả
lời nếu như người ta tin nhận Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế, là Con Thiên Chúa
nhưng điều này những người Do Thái chưa thể vươn tới. Chính vì thế mà họ không
tìm ra được câu trả lời.
Còn chúng ta, chúng ta đã biết và tin Chúa
Giêsu là Con Thiên Chúa. Uớc gì niềm tin của chúng ta luôn vững mạnh để chúng
ta biết sống thật can đảm trên con đường đi theo Ngài.
Cấu nguyện : Lạy Chúa Giêsu, con đã
nhận Ngài là Chúa của con. Con đã được học, được nghe, được người ta thuyết
giảng rất nhiều về Ngài. Xin cho con đừng bao giờ dừng lại ở những giáo thuyết,
những diễn tả bằng ngôn từ, nhưng mỗi ngày biết khám phá ra khuôn mặt sống động
của Chúa cũng như sự mới lạ qua Lời Ngài trong cuộc sống chúng con đang
sống hôm nay (Hosanna).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét