"Họ kéo Người lên tận đỉnh núi,
để xô Người xuống vực.
Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi." Tin Mừng cho chúng ta thấy tất cả những người có mặt trong hội đường hôm đó
đều cảm thấy tràn ngập sự thán phục trước những lời đầy vẻ
duyên dáng của Chúa. Họ ngỡ ngàng trước con người mà họ đã từng
quen biết từ bao nhiêu năm nay… ngỡ ngàng đến nỗi họ phải thốt lên: "Người
này không phải là con của ông Giuse đó sao? (Mc 6,2-4). Bởi
đâu ông ấy được như thế? - Tại sao mà ông ta được khôn ngoan
như vậy? - Ông ấy không phải là con bác thợ mộc, mẹ của ông ta
không phải là bà Maria và anh em của ông ta không phải là Giacôbê, Giuđa và
Simon đó sao.v.v... và .v.v...
Nhưng rồi đàng sau
sự tự hào đó là một cái gì khác hơn. Luca không nói trắng ra
những gì họ mong ước nơi Chúa nhưng Luca cho chúng ta thấy chính Chúa đã thấy
rõ ý đồ của họ nên Chúa đã vạch mặt chỉ tên những gì mà họ mới chỉ mong ước ở
trong lòng: "Hẳn các ngươi sắp nói cho ta nghe câu ngạn ngữ này: Hỡi thầy
thuốc hãy tự cứu lấy chính mình. Những gì chúng tôi nghe đã xảy ra ở
Capharnaum, ông hãy làm như vậy tại quê hương ông đi" Không biết anh chị
em nghĩ sao chứ riêng tôi tôi tưởng những người ở Nazareth mong ước như thế
cũng là lẽ rất thường tình. Thế nhưng ở đây Chúa lại từ chối. Không những Chúa
không đáp ứng những gì người đồng hương của Ngài mong mỏi mà ngược lại thái độ
của Chúa xem ra có vẻ khiêu khích và thách thức đối với
họ cho nên từ thái độ cảm phục tự hào lúc ban đầu, những người
Nazareth đã chuyển qua thái độ bất mãn và thậm chí còn muốn giết
cả Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét