Lời Chúa : Mc 1,29-39
"Sáng
sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy,
đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó."
(Mc 1,35)
đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó."
(Mc 1,35)
Nhìn
lại một ngày làm việc của Chúa Giêsu, ta thấy Ngài rất bận: giảng ở
Hội đường (câu 21) ; giảng xong, chữa một người bị quỷ ám
(cc 23-28); rời hội đường, Ngài đi chữa bệnh cho nhạc mẫu của Simon Phêrô (cc
29-32) ; chiều đến chưa kịp nghỉ ngơi người ta lại đem các bệnh nhân tới
và Ngài lại cứu chữa (cc 32-34) ; Sáng sớm hôm sau, khi
trời còn tối mịt, Ngài thức dậy sớm đi đến một nơi hoang vắng để cầu nguyện (c
35), rồi lại bắt đầu một ngày mới cũng hết sức bận rộn. Dù rất bận rộn, nhưng
Chúa Giêsu vẫn dành thời giờ để cầu nguyện; dù bị đám đông ồn
ào bao vây suốt ngày, Chúa Giêsu vẫn có cách tìm nơi yên tĩnh để cầu
nguyện. Tại sao Chúa làm thế? Thưa, vì cầu nguyện là việc hết sức cần
thiết.
Tác
giả cuốn "Đường Hy Vọng" viết: "Hoạt động không cầu nguyện là vô
ích trước mặt Chúa" (ĐHV 118).
Có lẽ
chúng ta sẽ không tìm ra được mẫu gương nào, về việc liên kết giữa cầu nguyện
và hoạt động hoàn hảo hơn là mẫu gương Giêsu.
Thánh sử
Marcô đã cho biết: "Chiều đến, lúc mặt trời lặn, người ta dẫn đến
cho Người, tất cả những bệnh nhân, những người bị quỉ ám... Người
chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều ma quỉ"(Mc
1,32-35). Chúa rất bận rộn. Chính Chúa đã quả quyết: "Cha
Ta và Ta hằng làm việc luôn"(Ga5,17).Thế nhưng, không bao giờ vì công
việc mà Chúa Giêsu đã bỏ qua việc cầu nguyện.
"Từ
sáng sớm tinh sương, Chúa Giêsu đã chỗi dậy, ra khỏi nhà, tìm đến nơi thanh vắng
và cầu nguyện tại đó"(Mc 1,35).
Chúa
Giêsu đã thực sự hoà nhập hai việc cầu nguyện và hoạt động trong đời sống của
Ngài. Với hồn tông đồ đầy nhiệt huyết này, Chúa Giêsu đã hoàn thành sứ mệnh và
hoạt động cho Nước Trời Chúa Cha trao phó cho Ngài.
Còn
chúng ta thì sao? Chúng ta đã dành bao nhiêu thời giờ trong ngày cho
việc cầu nguyện? Đời sống hạnh phúc thực sự của chúng ta ở đâu? Nhờ Lời Chúa,
nhờ sự khát khao đời sống tâm linh, hay nhờ sự cuốn hút của tiền bạc và danh lợi?
Một linh
mục kia muốn làm một cuộc thống kê về tình hình của xứ đạo, ngài hỏi gia đình
kia một câu hỏi thường lệ:
- Các con
có thường cầu nguyện chung cả gia đình không?
Ông gia
trưởng trả lời:
- Thưa
cha, chúng con không có thời giờ.
- Giả như
con biết một đứa con sẽ bị bệnh nếu không cầu nguyện, gia đình
con có cầu nguyện không?
- Ồ con đoán chúng
con sẽ cầu nguyện.
- Giả sử
con biết ngày nào đó khi gia đình lơ là việc cầu nguyện, một đứa con sẽ gặp tai
nạn. Con có cùng cầu nguyện không?
- Tất
nhiên chúng con sẽ cầu nguyện.
- Giả sử
mỗi ngày con quên cầu nguyện, giáo luật phạt 5 dollars. Con có dám
sao lãng việc cầu nguyện không?
- Chắc chúng
con sẽ cầu nguyện. Nhưng cha hỏi như thế để làm gì?
- Vấn đề
của con là không có thời giờ. Con có thể tìm được thời giờ. Con không nghĩ cầu
nguyện chung gia đình là quan trọng như nộp phạt hay giữ sức khỏe cho con. Ơn
Chúa ban qua lời cầu nguyện quan trọng hơn bất cứ những gì con có thể nghĩ tới.
Bao nhiêu
tấm gương của biết bao nhiêu người vẫn còn đó. Bỏ đạo, bỏ Chúa! Người ta nại ra
đủ mọi thứ lý do để lý giải cho những hành vi xuống dốc về đời sống tâm linh đạo
đức của mình. Nào là bận công ăn việc làm, nào là không có giờ v.v và v.v. Thế
nhưng, thử hỏi, kết cục cuộc đời rồi sẽ đi về đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét